“Cậu chắc chứ?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng hỏi: “Tôi và Nhạc Trạch Đàm không thì không oán”
“Cậu chắc chắn không thì không oán?” Quý Tử Uyên nhắc nhở.
“Cậu nói xem tôi và Nhạc Hạ Thu đã chia tay nhau rồi?” Hoắc Anh Tuấn ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức trong ánh mắt lộ ra thứ khí chết người.
Anh ta không thể chấp nhận để mình mắc nợ Nhạc Hạ Thu, phải biết rằng, vốn dĩ sau khi anh ta và Khương Tuyết Nhu liên kết với nhau với nhau, anh em Nhạc thị đã không ít lần giở trò sau lưng họ.
Quý Tử Uyên thở dài: “Tôi không rõ lắm, tôi chỉ có thể nói Nhạc Trạch Đàm không phải thứ gì tốt đẹp đâu, loại người này, cậu giúp anh ta, anh ta cho đó là điều đương nhiên, ngược lại không giúp, anh ta sẽ hận cậu”
“Anh ta cố tình” Hoắc Anh Tuấn rất nhanh đã hiểu ra: “Anh ta không ra tay, vì sợ sẽ chọc giận đến các cậu, nên mới xúi giục cậu Kha qua đó”
“Nếu như đoán không nhầm, lần trước anh ta đã làm gì đó với Lâm Minh Kiều, Dụng Đức muốn dạy dỗ anh ta, anh ta mới chạy ra nước ngoài, có lẽ là để Dung Đức nguôi giận, sự việc cũng được hơn một tháng rồi, lại quay về đây” Quý Tử Uyên nói: “Anh ta là anh em của cậu, việc này tôi sẽ trút giận giúp cậu”
Suy nghĩ của Hoắc Anh Tuấn vẫn còn rất rối bời: “Đúng rồi, hôm qua tôi về bằng cách nào the?"
“Tôi đâu có biết, dù sao thì sáng nay tôi mới biết chuyện cậu bị đánh
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu, bỗng nhiên chú ý đến trên mu bàn tay, cơ thể của mình đều có thuốc nước, hơn nữa hình như quần áo của anh cũng được thay rồi.
Sắc mặt của anh bỗng biến đổi dữ dội, sau khi đặt điện thoại xuống, anh ta kéo quần nhìn thử vào bên trong.
Chết tiệt, cái quần bên trong cũng bị người ta thay rồi.
Nói cách khác tối qua có thể anh đã bị người ta phát hiện ra rồi.
Là ai?
Anh nhớ tối qua hình như có mơ thấy Khương Tuyết Nhu, cô xuất hiện ở nơi này.
Vậy... không thể nào đâu.
Anh sợ run cả người, nhanh chóng ngồi xuống, chạy đến phòng an ninh, anh gọi quản lý đến điều tra giám sát, vừa nhìn thấy, chân suýt chút nữa thì mềm nhũn ra rồi.
Thật sự là Khương Tuyết Nhu, cô đã thay quần áo cho anh, nhất định đã phát hiện chỗ đó của anh bằng gạc.
| Còn chuyện gì đau khổ hơn việc để người con gái mình yêu phát hiện ra bản thân không thể được nữa.
Hoắc Anh Tuấn thực sự muốn tát mình một cái cho chết đi. Sao tối qua anh lại muốn đi uống rượu. Chuyện này thì tốt rồi, ngay cả chút chuyện bí mật riêng tư kia cũng không thể giữ được nữa.
Chín giờ sáng.
Lương Duy Phong đưa Khương Tuyết Nhu đến cửa lớn tập đoàn Hồng Nhân, nhưng hình như Khương Tuyết Nhu có chút phân tâm, anh ta khẽ giọng nhắc nhở: “Đến rồi”
“... ” Khương Tuyết Nhu trở lại bình thường, tháo dây an toàn: “Vậy anh đi cẩn thận nha”
“Ừ” Lương Duy Phong gật đầu, chợt nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Tôi qua... Hoắc Anh Tuẩn bị người ta đánh”
“Đánh thì đánh thôi, cũng đâu phải em bảo người ta đánh” Khương Tuyết Nhu mở cửa ra trong lòng có chút chột dạ: “Em phải đi rồi”.
Lương Duy Phong nhìn bóng lưng của cô rời đi, mới nhớ ra thông báo điện thoại nhận lúc sáng này.
“Tối qua Hoắc Anh Tuấn bị người của cậu Kha đánh một trận, nhưng sau đó Khương Tuyết Nhu xuất hiện cứu Hoắc Anh Tuấn”.
Đôi mắt Lương Duy Phong trầm xuống, chẳng trách tối qua cô đi một lúc lâu mới quay lại.
Cô lại một lần nữa lừa dối anh ta.
Cái thứ... con đĩ đáng chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT