**********

Ở cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của Hiểu Khuê.

Khương Tuyết Nhu vội vàng mượn cơ hội chui ra từ dưới nách Lương Duy Phong: "Em... em còn phải giúp Hiểu Khuê tắm rửa, anh đi ngủ sớm một chút đi."

Nhìn bóng lưng Khương Tuyết Nhu vội vã rời đi, hai mắt Lương Duy Phong đều tối tăm.

Anh ta không phải người ngu mà không nhận ra cơ thể của Khương Tuyết Nhu chống đối anh ta.

Cô cứ từ chối anh ta như vậy nhưng đối với Hoắc Anh Tuấn lại vui vẻ tiếp nhận.

Khương Tuyết Nhu, miệng em nói rất nhiều lời không còn cảm giác với Hoắc Anh Tuấn, đều là gạt người.

Trong phòng tắm, khi Khương Tuyết Nhu giúp Hiểu Khuê tắm rửa thì có chút mất tập trung.

Cô thật sự không nghĩ tới cơ thể của mình sẽ chống cự với Lương Duy Phong như vậy.

Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây, giờ cô đã là vợ của anh ta, có vài việc là trách nhiệm không thể tránh khỏi.

"Mẹ, vừa nãy có phải mẹ muốn sinh em bé với chú Lương không?" Hiểu Khuê nói ra một câu hết hồn.

Mặt Khương Tuyết Nhu đỏ lên, nghiêm mặt bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé của cô bé: "Con nói nhảm gì đó, ai nói cho con biết mấy chuyện linh tinh này?"

"Chú nói, bảo con ở nhà trẻ tuyệt đối không được cùng bạn nam khác hôn hôn, ôm ôm, em bé tới như vậy đó." Hiểu Khuê nói lý chẳng sợ gì.

Khương Tuyết Nhu thẹn thùng, sao Hoắc Phong Lang lại nói những lời này với Hiểu Khuê chứ?

Chẳng qua nghĩ đến Hoắc Phong Lang mất tích, cô lại lo lắng khó chịu.

"Mẹ, con không thích mẹ và chú Lương làm vậy." Hiểu Khuê bỗng nhướng mày lên nói: "Con thích mẹ ngủ với con."

"Được, mẹ sẽ nghe theo con." Khương Tuyết Nhu khẽ nhúc nhích chân mày: "Hiểu Khuê, sau này chú Lương sẽ ở đó, nếu lại gặp phải chuyện như vậy, con nhớ phải gọi mẹ về đó."

"Dạ" Hiểu Khuê như hiểu như không đáp lời: "Mẹ, có phải mẹ cũng không muốn hôn hôn, ôm ôm với chú Lương không?"

"Chuyện của người lớn con bớt lo đi."

Khương Tuyết Nhu thở dài, cô cũng không muốn lợi dụng Hiểu Khuê, chẳng qua định trốn một ngày thì hay một ngày thôi.

Nhưng cô mới ngủ với Hoắc Anh Tuấn, lại bảo cô ngủ với Lương Duy Phong, cô dù sao cũng là một người bảo thủ, tạm thời còn chưa cởi mở được như vậy.

Sau khi mặc quần áo đàng hoàng vào cho Hiểu Khuê, cô lại vào buồng tắm giặt quần áo cho Hiểu Khuê.

Giặt xong đi ra, Hiểu Khuê đang cầm điện thoại di động của cô ngồi trên giường nói chuyện với người khác.

"Khương Hiểu Khuê, con sẽ không lại gọi cho điện thoại cho 113 nữa chứ?" Khương Tuyết Nhu căng thẳng rống lên một tiếng.

"Không phải đâu, bác mới gọi đến đây, con bắt máy." Hiểu Khuê đưa điện thoại cho cô.

Khương Tuyết Nhu cầm điện thoại ra ngoài ban công, đưa lên tại nói chuyện thì bên kia đã không còn tiếng động.

Cô dường như cho rằng bên kia đã tắt máy, vừa nhìn điện thoại thì thấy vẫn còn đang trong cuộc gọi: "Hoắc Anh Tuấn, tôi nghe nói anh bị thương, nếu vậy thì tạm thời cứ để Hiểu Khuê ở bên này của tôi đi."

"Hiểu Khuê vẫn không thể cứ ở mãi bên đó được" Cổ họng Hoắc Anh Tuấn hơi nghèn nghẹn nói: "Hiểu Khuê... có hỏi đến bánh của nó không?"

Khương Tuyết Nhu sững sờ, nghĩ lại mới hiểu bánh theo lời của Hoắc Anh Tuấn nói chính là Hoắc Phong Lang: "Đương nhiên có hỏi, mỗi ngày đều hỏi, tôi nói thật với con bé là Hoắc Phong Lang tạm thời mất tích, con bé đau lòng khóc rất nhiều"

"Sao em lại có thể... nói trực tiếp với con bé như vậy?" Hoắc Anh Tuấn có chút nóng nảy: "Em... em không nói với con bé là sau khi anh đánh Hoắc Phong Lang thì Hoắc Phong Lang mới mất tích chứ?"

"Anh còn sợ Hiểu Khuê sẽ hận anh sao?" Khương Tuyết Nhu cười lạnh có chút quái dị.

Hoắc Anh Tuấn im lặng một lát lại nói: "Cho dù là như thế nào, anh vẫn phải chịu trách nhiệm rất lớn đối với chuyện Hoắc Phong Lang mất tích, sau này anh sẽ chăm sóc Hiểu Khuê như con gái ruột của mình, anh sẽ không tái hôn sinh con, con bé sẽ là đứa con gái duy nhất của anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play