Ông ta cũng không ghét bà ta.

"Làm sao, muốn đến tìm người à?" Sở Minh Khôi châm chọc: "Nhìn dáng vẻ như không chờ nổi của bà, hay là muốn bán mình quấn lấy người ta, chỉ tiếc là tuổi già kém sắc, Hoắc Nhã Lam, đừng làm mấy chuyện không biết xấu hổ này."

từ web τaм

Hoắc Nhã Lam chế giễu: "Vậy ông chạy đến đây còn nhanh hơn cả tôi đó, chẳng lẽ ông cũng muốn quấn lấy người ta, mà đáng tiếc, loại đàn ông già như ông, người có tiền cũng nhìn không vừa mắt"

Hà Tĩnh Nhi nói một cách quái gở: "Chồng tôi có tiền như vậy, bình thường đều là người khác quần lấy thôi, lại nghe giọng của người đấu giá cũng thừa biết là đàn ông...".

"Đúng thế, là đàn ông, nhưng người ta hào phóng hơn nhà họ Sở nhiều, một nghìn năm trăm tỷ ba trăm nghìn, Sở Minh Khôi, lần đầu tiên có người giàu nhất Nguyệt Hàn keo kiệt như ông, ông kêu ra được tôi cũng thấy mất mặt giùm."

Hoắc Nhã Lam nói xong thì xoay người muốn đi.

Đối với người chồng trước này, trong lòng bà ta thấy vô cùng buồn nôn.

Một người sao có thể keo kiệt đến thế.

Sở Minh Khôi khó chịu gào lên: "Hoắc Nhã Lam, không phải tôi keo kiệt, chỉ là không muốn để cho bà kiếm thêm được một xu nào."

"Vậy ông nói xem đây không phải là keo kiệt thì là cái gì, chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm, tôi sinh con cho ông, trước khi kết hôn tài chính tôi

cho ông và nhà họ Sở các người ít nhiều gì cũng hơn ba nghìn tỷ đi, sau khi ly hôn, tôi lại trắng tay rời nhà"

“Đừng nói là một căn nhà, một đồng ông cũng không cho tôi, Sở Minh Khôi, tôi thừa nhận trong lòng ông tràn đầy mưu lược, nhưng ánh mắt của ông quá nông cạn, có người làm chuyện lớn nào lại tính toán chi li chút tiền lẻ này"

Hoắc Nhã Lam bình tĩnh quay đầu lại nhìn ông ta: "Nhà họ Sở có thể có được ngày hôm nay là do các người giả heo ăn thịt hổ cướp được từ người khác, nhưng vị trí này của các ngươi sẽ không giữ được lâu, người ở trên cao mãi mãi chỉ biết lợi ích của mình, cứ như thế sẽ mất lòng người."

Bà ta nói xong cũng không dừng lại.

Sở Minh Khôi tức giận vung tay, đập nát chén trà ở trên bàn.

Bà ta thế mà lại nói ông ta... kiến thức nông cạn, keo kiệt?

Những câu nói nhưng từng cái bạt tai, mạnh mẽ đánh lên mặt ông ta.

Rất tốt!

Hoắc Nhã Lam, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi bắt bà phải trả một cái giá thật lớn cho ngày hôm nay.

Không bao lâu sau trợ lý đi vào: "Tổng giám đốc Sở, tôi vừa mới đi gặp trợ lý của người mua, sau khi tôi tự báo thân phận, trợ lý của anh ta... vốn dĩ không để ý tới tôi."

"Cậu nói cậu là trợ lý của Sở Minh Khôi tôi mà cậu ta cũng dám khinh thường cậu như vậy?" Sở Minh Khôi lạnh lùng hỏi.

"Đúng vậy, tôi có xem lại camera, chủ của cậu ta là một người đàn ông, mang mắt kính và mũ".

Hai mắt Sở Minh Khôi phát lạnh: "Bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm

vào biệt thự nhà họ Hoắc cho tôi, nếu như người mua xuất hiện, tôi ngược lại. cũng muốn xem xem là ai dám đối đầu với tôi."

Trong bãi đậu xe.

Lâm Minh Kiều VỖ VỖ vai Khương Tuyết Nhu: "Nếu có tổng giám đốc Lương ở đây rồi, vậy tớ sẽ không tiến cậu nữa, để tổng giám đốc Lương đưa cậu về thôi, sẵn tiện... tặng đồng hồ luôn."

"Đồng hồ đeo tay?" Ánh mắt Lương Duy Phong xẹt qua một tia sáng.

Lâm Minh Kiều cười hì hì nói: "Đúng vậy đó, cậu ấy nói là chọc anh giận nên muốn mua đồng hồ để xin lỗi anh, rất đắt đỏ, bỏ ra một khoảng kếch xù hơn ba trăm triệu, được rồi, tôi đi đây."

Cô ấy đi rất nhanh để lại Khương Tuyết Nhu lúng túng đứng đó. "Tuyết Nhu, lên xe đi." Lương Duy Phong đưa một ánh mắt qua cho Điền Minh Châu: "Cô tự về đi." "Không cần đầu, đưa thư ký Điền về cũng không sao." Khương Tuyết Nhu cảm thấy để một người phụ nữ tự bắt xe đi về vào buổi tối cũng không quá an toàn. "Không cần, tôi tự gọi taxi là được."

Điền Minh Châu nhìn vẻ mặt của Lương Duy Phong kiên trì nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play