“Cho dù không phải là anh, nó mất tích anh cũng không thoát khỏi liên quan.” Hoắc Nhã Lam rất hối hận. Những ngày này, bà ta bị sự ngu muội và phản bội của
Sở Minh Khôi kích động nên đã quên mất chuyện của hai đứa con trai mình. Không ngờ vừa hồi phục lại thì Hoắc Phong Lang đã không thấy rồi. “Hoắc Anh Tuấn, nếu như anh không tìm được Hoắc Phong Lang trở về, tôi sẽ không bao giờ nhận đứa con trai như anh” Sau khi Hoắc Nhã Lam nói xong, cả người đột nhiên choáng váng. “Bà chủ. Chiến Thành nhanh chóng đỡ lấy bà ta.
Hoắc Anh Tuấn vội vàng đứng dậy, ôm Hoắc Nhã Lam đi bệnh viện.
Sau khi bác sĩ thực hiện các xét nghiệm máu khác nhau, nói: “Bà Hoắc có lẽ đã không ngủ mấy ngày nay rồi, cộng thêm cơ thể mệt mỏi, khí huyết không thông, mới xuất hiện triệu chứng choáng váng, cần chú ý một chút, thư giãn tinh thần và bớt lo lắng”
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn khổ sở, lúc này sao Hoặc Nhã Lam có thể thư giãn tinh thần và bớt lo lắng được đây?
Nhưng mà sau khi vừa đưa đến bệnh viện, có một vài cảnh sát đi vào phòng bệnh. “Anh Hoắc, Sở Minh Khôi báo cảnh sát rằng anh đã bắt cóc con trai của ông ta, bây giờ vẫn chưa rõ tung tích của Hoắc Phong Lang. Mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát để điều tra.
Đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn chìm xuống, trước đó anh lo lắng Sở Minh Khôi sẽ lấy chuyện của Hoắc Phong Lang, không ngờ lại đến nhanh như vậy. “Được, tôi muốn nói vài câu với mẹ tôi, sau đó sẽ đi theo mấy người. Hoắc Anh Tuấn quay người trở lại giường bệnh, sau khi Hoắc Nhã Lam truyền dịch đã khỏe lên một chút, nhưng sắc mặt vẫn có chút khó coi. “Mẹ, tôi biết mẹ hận tôi, nhưng mà mẹ nên hiểu, Hoắc Phong Lang là con trai của Sở Minh Khôi, bây giờ ông ta đang ở thời kỳ đỉnh cao chói lọi, tôi cùng lắm chỉ là trút giận lên người Hoắc Phong Lang nhưng tôi không thể lấy mạng của cậu ta được. Bây giờ mẹ cũng nhìn thấy rồi, nhà họ Sở đã báo cảnh sát rồi.”
Vẻ mặt Hoắc Nhã Lam giống như không biết gì mà kinh ngạc.
Hoắc Anh Tuấn không có nhiều thời gian để giải thích với bà ta: “Bây giờ bên ngoài có rất nhiều công ty muốn chiếm đoạt nhà họ Hoắc chúng ta, nhất là nhà họ Sở có nhà họ Hà chống lưng. Sau khi tôi vào cục cảnh sát, nhà họ Hà nhất định sẽ liên minh với các xí nghiệp bao vây nhà họ Hoắc chúng ta. Mẹ nhanh chóng đem bán một số bảo hiểm lỗ vốn của nhà họ Hoắc, khách sạn, một vài công ty thương mại điện tử đi.
Thôn trang ở trong núi của nhà họ Hoắc cũng nhanh chóng bản đi, nhanh chóng bỏ vốn vào đầu tư tài chính ngân hàng của nhà họ Hoắc, chỉ có như thế mới có thể miễn cưỡng giữ lại một chút nền tảng cuối cùng của nhà họ Hoắc. “Đem bán?” Hoắc Nhã Lam không kịp phản ứng. “Mẹ, nhớ lại xem hai mươi năm trước mẹ cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường trên thương trường, đừng để Sở Minh Khôi coi thường mẹ nữa. Nếu không phải có mẹ, nhà họ Hoắc cũng sẽ không được như này hôm nay.
Bây giờ là lúc mẹ phải trả ơn cho nhà họ Hoắc rồi, chắc mẹ cũng không muốn ông bà đã ở độ tuổi này rồi mà ngay cả chỗ ở cũng mất đi chứ?”
Hoắc Anh Tuấn nói xong, quay người đi theo cảnh sát rời đi.
Hoắc Nhã Lam sửng sốt, suy nghĩ kỹ lại, những năm gần đây, vì thực lực của Hoắc Anh Tuấn lớn mạnh nên bà ta rất ít khi hỏi chuyện công ty nữa.
Chẳng trách bây giờ Sở Minh Khôi lúc nào cũng coi thường bà ta, bà ta cũng coi thường bản thân mình rồi.
Sau khi im lặng khoảng mười phút, Hoắc Nhã Lam hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, bị Sở Minh Khôi vứt bỏ đương nhiên đau khổ không cam lòng. Nhưng bây giờ không phải lúc bà ta đau thương. “Ngôn Minh Hạo, lại đây. “Bà chủ." Mắt Ngôn Minh Hạo sáng lên. “Nhanh chóng thanh lý mấy công ty con của nhà họ Hoặc đi xem có thể lấy lại được bao nhiêu tiền vốn. Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Nhã Lam ngay lập tức toát ra uy nghiệm đầy uy quyền.
Vẻ mặt Ngôn Minh Hạo lộ ra niềm vui sướng, may mà
Hoặc Nhã Lam tỉnh ngộ nhanh, nếu không nhà họ Hoắc sẽ thật sự nhanh chóng sụp đổ rồi. Một tiếng sau, sự việc Hoắc Anh Tuấn bị cảnh sát bắt đi lập tức lan truyền khắp Nguyệt Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT