Không cam lòng, ngạc nhiên, khó tin được, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài trầm thấp.
“Tôi thua rồi”.
Trần Thái Nhật khoanh tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Có thể tiến có thể lùi cũng xem như có mắt nhìn”.
Cô quản lý sợ hãi nhìn Trần Thái Nhật, cũng không còn kiêu ngạo như lúc nãy nữa mà cẩn thận đi đến phía sau Ninh Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, cô thật sự không đánh lại anh ta à?”
Ninh Yên Nhiên lắc đầu, ánh mắt hiện lên tia tuyệt vọng lạnh lẽo.
“Tôi vốn tưởng thắng chắc rồi nhưng không ngờ kết quả lại như vậy, e là dù tôi có luyện thêm năm mươi năm nữa cũng không phải là đối thủ của anh ta”.
Dứt lời, Ninh Yên Nhiên chỉnh lại cổ áo, do dự và đấu tranh, cuối cùng bước lên một bước.
Đi đến trước mặt Trần Thái Nhật, hai tay cô ta đặt lên đùi rồi quỳ xuống.
“Ninh Yên Nhiên tôi sẵn sàng thực hiện lời hứa của mình bái anh làm sư phụ. Từ nay về sau, anh sẽ như sư phụ như bố của tôi, nếu đệ tử chống lại nửa câu sẽ bị trời tru đất diệt!”
Võ sĩ bái sư trịnh trọng biết bao!
Ở thời đại vương triều phong kiến.
Trời đất, vua, người thân rồi đến sư phụ, sư phụ chỉ xếp sau bố mẹ của mình.
Ninh Yên Nhiên ngẩng khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp như tiên tử Hằng Nga kính cẩn nhìn Trần Thái Nhật.
“Sư phụ, xin nhận của đệ tử ba lạy”.
Bộp bộp bộp!
Ninh Yên Nhiên cung kính cúi đầu ba lần theo nghi thức của võ sĩ.
Trần Thái Nhật bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Người phụ nữ này còn là người rất giữ chữ tín, võ công cũng không tệ, sai sót ngẫu nhiên, thế mà lại bái mình làm sư phụ.
“Đứng dậy đi”.
“Cảm ơn sư phụ”.
Ninh Yên Nhiên ngoan ngoãn đứng dậy, trong mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi và hiếu kỳ.
Vừa đến An Thành đã gặp phải một vị cao thủ tuyệt thế!
Chuyện chính không giải quyết mà lại bị thua cược trước rồi.
Bản thân còn phải làm đệ tử của người khác.
Đường đường là người đẹp nhất Hoa Hạ mà lúc này tôn nghiêm và kiêu ngạo lại bị Trần Thái Nhật dùng thực lực đè bẹp, không phục không được.
Trần Thái Nhật hờ hững nói: “Cô còn trẻ lại có thực lực như vậy cũng là hiếm thấy. Hơn nữa còn làm diễn viên, có thể kiên trì luyện võ lại càng đáng được khen ngợi”.
Ninh Yên Nhiên hơi cúi đầu: “Đây là truyền thống trong nhà, đã được làm quen từ nhỏ, diễn viên thần tượng gì đó chỉ là nghề nghiệp mà thôi”.
Trần Thái Nhật chuyển dời tầm mắt sang cô quản lý run lẩy bẩy đứng bên cạnh.
Đối phương không nói gì mà quỳ xuống đất, dập đầu với anh.
“Đại nhân rộng lượng, lúc nãy tôi lắm mồm, tôi hoảng sợ nên nhất thời hồ đồ, xin anh nể mặt Yên Nhiên mà tha cho tôi!”
Trần Thái Nhật nhíu mày.
“Bây giờ cút đến phòng khách đi, sáng sớm ngày mai dẫn người rời đi, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm nữa”.
“Vâng, vâng! Tôi đi ngay!”
Cô quản lý ngông cuồng ỷ vào thân phận thần tượng quốc dân của Ninh Yên Nhiên mà xem thường người An Thành.
Nhưng bây giờ chỗ dựa lớn nhất là Ninh Yên Nhiên đã bị người ta đánh gục, dập đầu bái sư phụ rồi.
Có thể nhặt cái mạng nhỏ về là may mắn với cô ta lắm rồi.
Cô quản lý vội vã chạy ra khỏi phòng, Genko gật đầu với Trần Thái Nhật rồi cũng đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Bầu không khí bỗng hơi kỳ lạ.
Những cuộc gặp gỡ trong đời đều kỳ diệu như vậy đấy.
Hai người không hề quen biết nhau, không đánh không quen thế mà lại vì một vụ đánh cược mà trở thành thầy trò.
Trần Thái Nhật không ra vẻ mình là sư phụ mà chỉ tiện tay chỉ vào một cái ghế.
“Ngồi đi”.
“Cảm ơn sư phụ”.
Hai người ngồi xuống.
Trần Thái Nhật lên tiếng trước.
“Tôi tên là Trần Thái Nhật, nơi này là nhà của tôi. Hôm nay cô đến tìm chỗ nghỉ ngơi, tôi vốn dĩ là chủ nhà nên tiếp đãi cô. Nhưng chuyện cô và người của cô làm khiến tôi không hài lòng”.
Ninh Yên Nhiên sợ hãi để hai tay lên đùi, trông có vẻ rất căng thẳng.
“Con sai rồi sư phụ”.
“Sai chỗ nào?”
“Không nên để cô quản lý sỉ nhục An Thành, coi thường quê hương của sư phụ”.
“Còn gì nữa?”
Ninh Yên Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói: “Còn nữa ạ?”
Trần Thái Nhật nhướng mày: “Cô nghĩ kỹ lại xem, mục đích cô đến An Thành là gì? Tôi nói cho cô biết, chuyện này mới là sai lầm lớn nhất của cô!”
“Hả?”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Yên Nhiên viết hai chữ khó hiểu.
“Sư phụ, con đến để kiện người khác, người phụ nữ đó đã xúc phạm đến danh tiếng của con, còn bịa đặt nói con có bạn trai, con tức chết mất, con mới là người bị hại mà”.
“Cái gì mà lung tung cả lên vậy?”
Trần Thái Nhật nhíu mày, không hiểu Ninh Yên Nhiên đang nói gì.
Ninh Yên Nhiên uất ức bĩu môi, càng tỏ vẻ đáng thương lấy điện thoại ra.
“Sư phụ xem đi, đây chính là bài viết người phụ nữ đó loan tin bậy bạ về con, đã đứng đầu trong danh sách tìm kiếm của mấy trang web rồi. Mặc dù con không phải là người để ý quá nhiều đến chuyện ở giới giải trí nhưng chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của con”.
Nhận lấy điện thoại, vẻ mặt Trần Thái Nhật dần trở nên nghiêm trọng.
“Bại lộ chuyện tình cảm của người đẹp nhất Hoa Hạ - Ninh Yên Nhiên, có hình thật chứng minh”
Bài viết cực kỳ có tính khiêu khích, hình đăng kèm được chụp trong quán bar.
Quan trọng nhất là đây chẳng phải là tấm hình của Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi sao?
Sao lại trở thành drama của báo chí vậy?
Còn nằm trong danh sách được tìm kiếm nhiều nhất nữa?
Trong đầu Trần Thái Nhật hiện lên rất nhiều câu mắng chửi.
Tên phóng viên vô lương tâm này ở đài nào mà lại dám bịa đặt thế này!
Trần Thái Nhật bỗng nhận ra mình đã hiểu lầm Ninh Yên Nhiên.
Trong trận phong ba này, Vân Vũ Phi đương nhiên không hề biết mình lại bị Ninh Yên Nhiên hiểu lầm.
Nhưng Ninh Yên Nhiên cũng là người bị hại, hình như cũng bị xâm phạm đến danh tiếng của cô ta.
Không dễ gì có được thanh danh của người đẹp nhất Hoa Hạ và những lời khen ngợi trong giới giải trí, những tin tầm phào thế này đã làm mất đi không ít fans hâm mộ.
Trần Thái Nhật đã chuẩn bị một đống lời để mắng Ninh Yên Nhiên nhưng lời vừa đến miệng lại phải nuốt trở lại.
Chuyện này vẫn chưa xong.
Cả buổi tối Ninh Yên Nhiên đều rất thận trọng, bây giờ xem chừng Trần Thái Nhật không có vẻ gì là muốn mắng nên cũng bớt căng thẳng.
Uất ức trong lòng cũng không kiềm chế được nữa mà bộc bạch với người đàn ông trước mặt.
“Sư phụ quan trọng nhất là tối nay bọn con thật sự bị người ta theo dõi, có tận sáu bảy chiếc xe! Ngay lúc ở ngoài thành phố An Thành, rõ ràng là chẳng có ý gì tốt đã chặn xe bọn con lại nhưng con thật sự không đắc tội với ai cả mà”.
“Quản lý của cô vừa nãy còn đắc tội với tôi…”
Nói được một nửa, Trần Thái Nhật bỗng có một suy đoán, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
“Sư phụ sao vậy ạ?”
“A… không có gì. Chúng ta nói về vụ kiện tụng đi, thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi”.
Đôi mắt to tròn của Ninh Yên Nhiên ngập tràn sự uất ức, cả quá trình đến An Thanh đều rất vất vả.
“Sư phụ, sao lại là hiểu lầm? Sư phụ xem đi, họ đều nói người phụ nữ trên bức ảnh này là con, người đàn ông đeo khẩu trang là bạn trai mà con giấu kỹ, càng quá đáng hơn là lại có người nói đó là chồng chưa cưới của con nữa”.
“Con chưa có bạn trai, bố mẹ con đều là người truyền thống, con đã bị khiển trách nhiều lần vì mấy loại scandal này”.
Nói đến đây, Ninh Yên Nhiên không kiềm được rơi lệ.
“Thậm chí có vài thợ săn ảnh trong giới giải trí còn xì xào bàn tán nói con bao nuôi đàn ông bên ngoài, nói thiết lập tính cách của con bị sụp đổ, nói con đã lên giường với người đàn ông trong ảnh, không biết kiềm chế hành vi”.
“Hu hu… con thật sự cảm thấy con người thật đáng sợ nên mới cố hết sức tìm đến người phụ nữ trong bức ảnh, hy vọng cô ta có thể dừng lại hành vi quá đáng này”.
“Sư phụ, con cũng muốn gặp người đàn ông trên tấm hình này để đánh anh ta một trận, sau đó dẫn anh ta đi khắp nơi để anh ta biết bạn trai tin đồn không phải là chuyện gì tốt lành!”
Ninh Yên Nhiên ở bên cạnh kể khổ, Trần Thái Nhật nghe xong, sắc mặt trở nên xám xịt.
Anh khẽ ho vài tiếng.
“Người đàn ông trên tấm hình này… chính là tôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT