Trần Thái Nhật nhận được ba thứ của nhà họ Lôi.

Một tờ cam kết hủy bỏ hôn ước với Thẩm Mộng Hàm.

Một chi phiếu trị giá tám triệu tệ để bồi thường.

Cuối cùng là một tờ giấy mời mạ vàng.

“Kính gửi cậu Trần, lễ quyên góp từ thiện Ái Tâm và bữa tiệc của nhà họ Lôi sẽ được tổ chức tại nhà hàng ở tầng cao nhất của khách sạn Hâm Huy, rất mong cậu sẽ đến tham gia”.

Người ký tên là gia chủ của nhà họ Lôi, Lôi Hằng.

Lúc rời khỏi bữa tiệc đính hôn, Trần Thái Nhật đã đưa ra ba điều với nhà họ Lôi.

Hủy bỏ hôn ước, bồi thường tiền mừng, quyên góp ba mươi triệu làm từ thiện.

Không ngờ nhà họ Lôi lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.

Hơn nữa còn tỏ vẻ rất khiêm nhường, tổ chức hẳn lễ quyên góp, đồng thời gửi giấy mời cho anh.

Trần Thái Nhật xoa cằm.

Các gia tộc giàu có ở An Thành cũng không phải dễ bắt nạt.

Nghe lời như vậy thì sao sống được trong giới nhà giàu chứ?

Chắc chắn bữa tiệc từ thiện này của nhà họ Lôi sẽ không đơn giản như bề ngoài.

Sợ là Hồng Môn Yến!

Nhưng, cho dù là núi đao biển lửa, trong mắt Trần Thái Nhật cũng là chim hót hoa thơm.

Chẳng có gì phải sợ cả.

Bởi vì anh mạnh!

“Tề Vũ, ba ngày sau đến bữa tiệc từ thiện này với tôi”.

“Vâng”.

“Mời một nhà thiết kế giỏi nhất, dựa theo bố cục nhà ở của vương hầu cổ đại, biến ngôi nhà của họ Thẩm thành một đại viện trên cơ sở sẵn có, mua cả đất xung quanh nữa”.

“Không vấn đề gì”.



Ba ngày sau.

Khách sạn Hâm Huy.

Đây là khách sạn năm sao cao cấp nhất ở thành phố An Thành, cao bốn mươi tầng, phòng tiệc hình tròn ở tầng cao nhất luôn là lựa chọn hàng đầu của các gia tộc giàu có khi tổ chức tiệc.

Trước khách sạn, người xe nô nức tấp nập.

Các cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội và các chàng trai thành công mặc vest đi giày da, chậm rãi bước từ bãi đỗ xe vào khách sạn, rõ ràng là đến để dự tiệc.

Trong đám người đó, chiếc áo gió màu đen của Trần Thái Nhật và chiếc áo da bó sát của Tề Vũ vô cùng lạc lõng, khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn.

“Bày trận lớn thế này, chắc là phải quá nửa những người giàu có nổi tiếng của An Thành đến đây nhỉ?”

Trần Thái Nhật cảm nhận thấy một bầu không khí rất bất thường.

Những người thành công quý tộc giàu có của cả An Thành đều đến tham gia bữa tiệc từ thiện này, nếu nhà họ Lôi gây chuyện gì thì đúng là chuyện lớn của cả thành phố.

Trần Thái Nhật dẫn theo Tề Vũ bước vào đại sảnh khách sạn, trong đám người đông đúc, đột nhiên vang lên tiếng kêu the thé của một người phụ nữ.

“Đồ hồ ly tinh, sau này cô tránh cậu chủ Hà thật xa vào, nếu còn dám xuất hiện trước mặt bọn tôi, tôi sẽ cào nát cái mặt này của cô!”

Một người phụ nữ mặc váy dạ hội trễ ngực màu tím, trang điểm rất đậm, đang chỉ vào một người phụ nữ khác bên cạnh mắng mỏ.

Không ít người nhìn về phía phát ra giọng nói.

Người phụ nữ bị chửi rủa mặc bộ váy liền màu hồng, tóc dài thướt tha, vóc dáng yêu kiều, mỗi hành động đều thu hút sự chú ý của người khác.

Cô đeo hoa tai ngọc trai đen, góc nhìn nghiêng chẳng khác gì nữ thần Hy Lạp, khiến người ta phải kinh ngạc, sự quật cường trong ánh mắt càng tăng thêm phong thái.

Lại gần nhìn, Trần Thái Nhật bỗng ngây cả người.

Tuy anh là người không bao giờ để lộ vui buồn trên mặt, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Anh bước tới, tóm lấy cổ tay người phụ nữ đeo hoa tai kia.

“Vân Vũ Tuệ! Em vẫn còn sống sao?”

Người phụ nữ đeo hoa tai ngọc trai này giống hệt mối tình đầu của anh, người đã sinh cho anh một đứa con – Vân Vũ Tuệ!

Lẽ nào người chết rồi còn sống lại?

Trong lòng Trần Thái Nhật nổi lên giông tố.

Người phụ nữ đeo ngọc trai nghe thấy tiếng gọi của Trần Thái Nhật, sắc mặt cũng vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ không thể tin nổi.

“Anh là ai? Sao anh biết tên của chị gái tôi?”

“Chị gái?”

Trần Thái Nhật nghe thấy vậy, khẽ buông cổ tay người phụ nữ ra, thở dài.

“Hóa ra cô ấy chết rồi, thảo nào các cô lại giống nhau đến thế”.

Đối phương nhìn Trần Thái Nhật bằng đôi mắt tuyệt đẹp, mang theo sự khó hiểu và hoài nghi.

“Tôi tên là Vân Vũ Phi, gặp phụ nữ thì nên giới thiệu tên của mình trước chứ”.

“Trần Thái Nhật, chắc cô cũng nghe nói rồi”.

Hả?

Vân Vũ Phi che miệng, đôi mắt lập tức lộ vẻ thù địch, lùi về sau hai bước.

“Là anh? Anh là bố của Sở Sở! Chính anh đã hại chết chị tôi!”

Trần Thái Nhật đã hiểu ra.

Người phụ nữ trước mặt này chính là em vợ anh, con của anh được đặt tên là Sở Sở.

Vân Vũ Phi, thậm chí là cả nhà họ Vân, rõ ràng vẫn coi anh chính là hung thủ giết hại Vân Vũ Tuệ!

“Sở Sở? Là con gái tôi sao? Con bé… ở An Thành à?”

Đôi mắt Vân Vũ Phi tràn ngập tức giận và uất ức, chỉ vào mũi Trần Thái Nhật.

“Anh còn dám quay về sao? Cái chết của chị tôi đã khiến nhà họ Vân phải đau đớn biết bao! Bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai, tôi tuyệt đối sẽ không để Sở Sở bị tổn thương, anh vĩnh viễn đừng mơ được gặp con bé!”

Trần Thái Nhật lắc đầu, sự thù địch của Vân Vũ Phi đối với anh quả thực là quá lớn.

Đúng lúc hai người đang đối đầu nhau, người phụ nữ mặc váy dạ hội màu tím trễ ngực kia xông tới, đánh giá Trần Thái Nhật, nở nụ cười duyên dáng.

“Này anh chàng đẹp trai, xem ra anh cũng có thù với con hồ ly tinh này. Tốt quá, bữa tiệc tối nay tôi đang thiếu bạn nam, anh đi cùng tôi nhé?”

Nói xong, cô ta hơi cúi xuống, để lộ bầu ngực đẫy đà trước mặt Trần Thái Nhật.

“Tối nay tôi có chuyện muốn nói với Vân Vũ Phi, không thể làm bạn nam của cô được”.

Nụ cười của Chu Mị Nhi lập tức tắt lịm.

“Anh… anh đúng là không biết tốt xấu, Chu Mị Nhi tôi nhìn trúng anh là phúc mấy đời nhà anh đấy! Thế mà anh dám từ chối tôi sao?”

Trần Thái Nhật bình thản nói: “Từ chối thì sao nào?”

Chu Mị Nhi vừa nghe thấy thế, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Mọi người vây xem xung quanh cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Kia chẳng phải là cô chủ của nhà họ Chu sao?”

“Chính là nhà họ Chu thuộc bốn gia tộc lớn Lâm Vi Chu Hà của An Thành”.

“Đúng rồi, đúng rồi, anh chàng này dám từ chối cô ta, lần này có kịch vui để xem rồi”.

“Người bình thường không dây nổi vào nhà họ Chu đâu, lần này anh ta gặp rắc rối lớn rồi”.

“Nghe nói lần trước có người chọc giận cô chủ này, thế là bị cô ta cho người đánh gãy tay chân, trở thành tàn phế!”

Chu Mị Nhi nghe tiếng bàn tán xung quanh thì càng xấu hổ, tức giận hơn.

“Anh kia, bây giờ tôi ra lệnh cho anh, lập tức lại đây làm bạn nam của tôi, nếu không, tôi sẽ cho anh khỏi thấy mặt trời ngày mai luôn”.

Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm đến cô ta, quay lại nhìn Vân Vũ Phi.

“Tối nay tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với cô, cô hãy làm bạn nữ của tôi, tham gia bữa tiệc này đi”.

Vân Vũ Phi đang định lên tiếng từ chối, thì đột nhiên bị ánh mắt của Trần Thái Nhật làm cho hết hồn.

Đó là khí thế không được phép nghi ngờ, dường như cô chỉ là một con kiến, còn người đàn ông đối diện là ngọn núi, không chỉ có khoảng cách sức mạnh quá lớn, mà đối phương chỉ cần nhìn một cái đã thấu cả suy nghĩ của cô.

Vân Vũ Phi há miệng, đột nhiên phát hiện hình như đến cử động cũng trở nên khó khăn. Đối phương cứ nhìn cô chằm chằm, cảm giác áp lực đó khiến người ta không khỏi tim đập thình thịch, huyết áp lên cao.

Bị nhìn bằng ánh mắt soi tỏ lòng người như vậy, cuối cùng Vân Vũ Phi không thốt được lời phản kháng nào, cô khoanh hai tay trước ngực, chu môi tỏ vẻ bất mãn.

Chu Mị Nhi ở bên cạnh, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

“Cái tên thối tha này lại còn đầu mày cuối mắt với con hồ ly tinh, coi tôi là không khí à? Tôi phải cào nát mặt cô ta trước, sau đó tìm người đánh anh tàn phế! Cho anh biết cái giá phải trả khi động vào nhà họ Chu!”

Nói xong, Chu Mị Nhi giơ bàn tay ra, móng tay được tỉa tót vô cùng sắc bén, vẻ mặt dữ tợn, sắp động tới mặt của Vân Vũ Phi.

Vân Vũ Phi còn chưa kịp có phản ứng, Trần Thái Nhật đã nhíu mày.

Một bàn tay nhỏ nhắn đẹp đẽ đột nhiên xuất hiện ở sườn mặt.

Bốp!

Chu Mị Nhi lập tức bị ăn một cái tát.

Tất cả đều kinh hãi.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, sau đó đám người như bùng nổ.

“Chu Mị Nhi bị tát kìa!”

“Đó là cô chủ của gia tộc giàu có hàng đầu An Thành đấy, đi đến đâu mà chẳng được nâng như nâng trứng!”

“Cái tát này mạnh thật!”

“Mặt cũng sưng lên rồi kìa”.

“Gan to quá đi mất!”

“Chắc chắn nhà họ Chu sẽ trả thù, mấy người này chết chắc rồi!”

Tề Vũ chân đi bốt da, ưỡn ngực ngẩng đầu, vóc dáng vô cùng nóng bỏng, chắn trước mặt Vân Vũ Phi.

“Dám động đến bạn nữ của ông chủ tôi, cái tát này là còn nhẹ đấy”.

Chu Mị Nhi ôm gò má sưng đỏ, hơi sững sờ, khó tin lẩm bẩm.

“Cô dám đánh tôi?”

Tề Vũ nhếch môi cười, nhìn rất vô hại, sau đó lấy một con dao găm nhỏ dài hơn hai centimet trong túi quần ra, chơi đùa trên đầu ngón tay.

“Ông chủ tôi có thân phận cao quý, không thèm ra tay với cô, cô dám chặn đường người phụ nữ của ông chủ xem, có tin tôi giết cả cô luôn không hả?”

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play