Tiết Phi run rẩy vội vàng chạy đến trước mặt Trần Thái Nhật, lớn giọng hỏi: “Anh dựa vào đâu mà nói vậy?”

Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe sáng.

“Cậu tự xem khuỷu tay phải của mình đi”.

Nghe vậy, Tiết Phi nhanh chóng xắn tay áo lên.

Chỉ thấy dưới làn da từ khuỷu tay phải đến cổ tay của hắn có một đường màu xanh rất bắt mắt, giống như một con rết màu xanh đáng sợ ẩn giấu dưới làn da.

“Đây! Sao lại như vậy?”, Tiết Phi lập tức kinh hãi hét lên.

Trần Thái Nhật lạnh lùng nói.

“Đây chính là một loại thủ pháp độc nhất của Đông Đảo được gọi là ngưng tụ độc giấu trong xác chết. Ban đầu nó được sử dụng trên xác chết, chỉ có một tác dụng đó là dựa theo sự sắp xếp của người triển khai thuật, chờ trong khoảng thời gian - xác chết nổ!”

Tiết Phi bắt đầu run lẩy bẩy, rõ ràng là khiếp sợ bởi những lời nói của Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật tỏ ra chán ghét, từ tốn giải thích.

“Đây là một loại bí thuật giết địch được dùng trong thời chiến của Đông Đảo do Koga Ryu Ninja phát minh ra. Mục đích là gây sát thương chết người trong lúc địch kiểm tra xác chết để tìm vật có giá trị”.

“Lúc cậu còn chưa biết chuyện gì thì đã bị người mà cậu gọi là sư phụ hạ độc rồi. Tôi nghĩ ông ta cũng không định để cậu chết trước, chỉ định để cậu bị nổ khi còn sống sờ sờ ra đó”.

“Lúc nãy ông ta giả vờ nhắc cậu chụp ảnh với các vị trưởng lão liên đoàn võ thuật, mục đích rất đơn giản đó là dùng cậu làm chất dẫn thuốc nổ, một lần giết hết bảy vị có võ công cao cường của Hoa Hạ!”

Dứt lời, tay Trần Thái Nhật xuất hiện một con dao nhỏ, sau đó cắt nhẹ lên cổ tay Tiết Phi.

Một dòng máu xanh từ từ chảy ra rồi nhỏ xuống đất.

Tách!

Bụi đất thế mà lại bị giọt máu khác thường này dần dần ăn mòn tạo thành một cái hố nhỏ sâu, còn có khói trắng bốc ra.

Tiết Phi sửng sốt đến ngây người.

Ngoài mấy vị trưởng lão của liên đoàn võ thuật ra, các võ sĩ vốn còn đang vây xung quanh hóng chuyện đồng loạt lùi về sau một bước.

Mọi người nhìn Tiết Phi như đang nhìn một quả bom hẹn giờ sẽ nổ bất kỳ lúc nào.

Trong mắt Tiết Phi xoẹt qua tia tuyệt vọng nhìn sang “sư phụ” của mình, đè nén cảm xúc hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông trung niên im lặng một giây, sau đó đưa ra câu trả lời rất đơn giản.

“Nếu thành công, cái chết của cậu có thể đổi lại các võ sĩ cao cấp của Hoa Hạ bị thương nặng, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với người nhà của cậu”.

Tiết Phi lảo đảo như không chịu nổi cú sốc này.

Ân sư dạy dỗ mình lại lấy tính mạng của mình ra để hoàn thành cái nhiệm vụ gì đó!

Đây là sự phản bội cực kỳ tàn nhẫn!

Trước tiên là cho đi, sau đó giành lại mọi thứ, hành vi này quả thật khiến người ta cực kỳ phẫn nộ.

Hai tay Không Huyền phương trượng hợp lại thành chữ “thập”, miệng đọc Phật hiệu.

“A Di Đà Phật, hôm qua cậu Trần đã nói rõ mọi thứ cho các trưởng lão liên đoàn võ thuật để mọi người chuẩn bị phòng ngừa trường hợp xấu nhất. Hôm nay quả nhiên xác thực được chân tướng, thiện tai thiện tai!”

Chất độc cực mạnh trong máu Tiết Phi sẽ phát nổ ở cự ly gần nếu đặt trong trường hợp họ mất cảnh giác.

Dù các trưởng lão liên đoàn võ thuật có võ công cao cường đến đâu, máu độc mà bắn vào mắt hoặc các bộ phận quan trọng khác cũng sẽ gây ra tổn thương không thể tưởng tượng được.

Nếu bị máu độc bắn thẳng vào mặt, e là cả đầu cũng sẽ bị ăn mòn ngay lập tức.

Tử sĩ Đông Đảo được biết đến là người không sợ chết, thủ đoạn tàn nhẫn rợn người.

Lúc này mọi người đều nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt hoàn toàn tâm phục khẩu phục!

Lật ngược tình thế, chỉ điểm rõ ràng!

Làm việc quyết đoán, chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa làm tử sĩ lộ ra chân tướng vào thời khắc mấu chốt, cuối cùng giải quyết được thảm họa lớn này.

Tài lãnh đạo này, cộng thêm võ công tuyệt thế mà Trần Thái Nhật đã thể hiện trước đó.

Thảo nào hôm nay các vị trưởng lão khác của liên đoàn võ thuật nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt anh là con ngựa đầu đàn duy nhất.

Chỉ có người như vậy mới có thể trở thành thống soái, thậm chí là vua!

Tiết Phi đã hoàn toàn tuyệt vọng, khuỵu chân quỳ xuống trước mặt Trần Thái Nhật.

“Anh Trần… Tiết Phi thiếu hiểu biết nên đã phạm phải sai lầm lớn, cầu xin anh Trần cứu mạng!”

“Yên tâm đi, lúc nãy tôi vỗ cậu hai cái là đã dùng nội lực để trấn áp máu độc sắp nổ trong người cậu rồi. Tạm thời nó sẽ không phát tác đâu, đợi hội đấu võ thuật kết thúc, tôi sẽ chữa trị cho cậu”.

Tiết Phi giống như được hồi sinh trở lại, nước mắt tuôn rơi, dập đầu ba cái rất vang.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của anh Trần!”

Mọi chuyện đã được làm rõ.

Trần Thái Nhật đã thực hiện được hai mục tiêu dự định trong chuyến đi đến hội đấu võ thuật lần này, còn thu được một điều ngoài ý muốn.

Hà Cuồng đã nổi tiếng trong giới võ thuật, An Thành cũng trở thành nơi hướng đến của các võ sĩ. Ai ai cũng biết An Thành là nơi tiềm ẩn nhiều tài năng.

Cuối cùng thì tử sĩ Đông Đảo lẻn vào hội đấu võ thuật cũng đã bị bắt.

Trần Thái Nhật lại tiện tay diệt đi một mối họa lớn cho Hoa Hạ trong thời gian “nghỉ ngơi”.

Nếu không ảnh chụp chung của các vị trưởng lão liên đoàn võ thuật Hoa Hạ e là sẽ trở thành di ảnh tập thể mất.

Còn thu hoạch ngoài ý muốn đó là lúc sau cuộc hội đấu kết thúc.

Tất nhiên không tính Hàn Tâm Nhụy đó.



Bảy vị trưởng lão liên đoàn võ thuật và Trần Thái Nhật đều ở trong điện phụ của Đại Lâm Tự.

Bảy người vây Trần Thái Nhật lại ở giữa tạo thành hình cánh quạt.

Trần Thái Nhật ngồi trên cái ghế cổ ở giữa xoa cằm.

“Nói như vậy là có một thế lực bên ngoài muốn nhúng tay vào liên đoàn võ thuật. Việc tuyển chọn người mới và việc bồi dưỡng của các tông môn, gia tộc cũng xảy ra vấn đề à?”

Không Huyền phương trượng nhíu mày gật đầu.

“Dạo này, vài môn phái và gia tộc nhỏ bỗng xuất hiện một hai tuyển thủ có thực lực phi thường, biểu hiện rất xuất sắc. Chúng tôi cũng tuân theo thông lệ giao cho nhiệm vụ quan trọng và tài nguyên bồi dưỡng của liên đoàn võ thuật”.

“Nhưng các gia tộc nhỏ có hai đặc điểm chung, một là các chưởng môn hoặc tộc trưởng đều đến từ thành phố Đông Hải, thứ hai…”

Không Huyền phương trượng ngừng một lúc: “Hai là họ đều có chủ trương các võ sĩ Hoa Quốc nên chủ động tấn công ra bên ngoài, thôn tính giới võ thuật của các nước nhỏ xung quanh, gồm cả Cao Lệ, Đông Đảo, Nam Vệ”.

Trần Thái Nhật nhướng mày.

Cảm giác có người đang toan tính một bàn cờ khá lớn.

Cửu Châu Hoa Hạ có rất nhiều cao thủ nhưng chủ động tấn công khác hoàn toàn với việc bảo vệ tổ quốc, trước tiên không nói đến vấn đề đạo nghĩa.

Nếu trở thành kẻ thù chung của các nước xung quanh thì có lợi gì cho Hoa Hạ chứ?

“Được rồi, tôi biết rồi, ông cứ tiếp tục quản lý liên đoàn võ thuật theo quy tắc cũ đi. Thường xuyên báo lại với tôi, tôi sẽ bảo người đi điều tra. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ đích thân đến hỏi”.

Không Huyền phương trượng cúi người: “Vâng, thưa đại nhân”.



Trong khách sạn huyện Lâm Phong, võ công của sư phụ Tiết Phi đã bị phế bỏ, vẻ mặt không cảm xúc ngồi trên ghế.

Trần Thái Nhật ngồi phía đối diện, nhấp một ngụm trà.

“Họ tên”.

“Takenomura”.

“Đến Hoa Hạ bao lâu rồi?”

“Bảy năm rồi…”

Trần Thái Nhật biến sắc liếc nhìn Genko đứng bên cạnh.

Thế mà tên này lại ẩn mình ở đây lâu hơn Genko!

Lòng hơi dao động, anh lấy tấm ảnh của Dương Hưng ra vứt lên tay Takenomura.

“Ông biết người này không? Ý tôi là… thân phận khác dưới lớp mặt nạ người này”.

Takenomura cầm bức ảnh lên, ánh mắt lóe lên tia sáng mà người khác khó nhận ra.

Im lặng vài giây.

“Tôi biết”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play