Ai nấy đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu nổi dụng ý của trưởng lão Ba Ngạn Na.
Ba Ngạn Na vốn đang vui vẻ hòa nhã với đồ đệ, lúc này trên mặt lại phủ một tầng lạnh giá.
“Còn hỏi cậu Trần nào? Tất nhiên là cậu Trần Thái Nhật đang đứng trước mặt con rồi! Con xảy ra xung đột với cậu ấy, hành xử lỗ mãng, còn không mau xin lỗi!”
Vẻ mặt Kim Man sửng sốt, quay đầu nhìn Trần Thái Nhật trước mặt, lại nhìn qua sư phụ mình, đột nhiên trong đầu lóe sáng.
“A! Con hiểu rồi thưa sư phụ, phải lễ trước binh sau đúng không? Trước tiên con xin lỗi anh ta, sau đó sư phụ sẽ dùng Đại thủ ấn của môn phái chúng ta, một chưởng đập chết hắn!”
Bốp!
Tay phải của Ba Ngạn Na nhấc lên, tung một chiêu Đại thủ ấn ra.
Đánh thẳng... lên đầu Kim Man.
“Ối trời! Sư phụ, sư phụ đánh con làm gì?”
Kim Man hơi choáng váng, vốn dĩ IQ của hắn không cao lắm, giờ như kiểu về thẳng số không.
Đại thủ ấn thì không sai.
Nhưng chẳng phải sư phụ nên ra tay với tên họ Trần kia sao?
Sao lại đánh mình chứ?
Vẻ mặt Hồng Đỉnh Kim Phật - Ba Ngạn Na vô cùng đặc sắc, hận không thể một chưởng đánh ngất tên đồ đệ có chỉ số IQ chạm mức không này.
“Sư phụ… bảo con xin lỗi cậu Trần! Thành thật xin lỗi! Thành tâm xin lỗi! Con làm theo là được rồi!”
Kim Man sững sờ, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Hắn tuyệt đối không dám làm trái lời sư phụ.
“Anh… anh Trần… xin lỗi, tôi sai rồi”.
Lúc này, những người có mặt đều như muốn rớt luôn tròng mắt xuống đất.
Ai nấy đều cảm thấy não mình không theo kịp diễn biến.
Nơi này là Đại Lâm Tự, là nơi ở tạm thời của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ.
Đại lạt ma Ba Ngạn Na, đường đường là trưởng lão hạng chín của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, cao thủ hàng đầu bấy giờ!
Đồ đệ của ông ta bị kẻ khác đánh, còn bị thương.
Sau đó ông ta lại bắt đồ đệ xin lỗi đại ca của tên quỷ tóc đỏ đó?
Hôm nay cầm nhầm kịch bản à?
Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Trần Thái Nhật đều mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc.
Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Trần Thái Nhật nhìn Kim Man đang quỳ trên đất với vẻ mặt ngu ngốc, hờ hững nói với Ba Ngạn Na: “Đại sư khách sáo rồi, tôi cũng sẽ quản tốt người của mình”.
“Đương nhiên, đương nhiên, đức hạnh và thực lực của cậu Trần, người cậu đích thân huấn luyện, thiết nghĩ cũng sẽ trở thành trụ cột của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ”.
Hai bên gật đầu với nhau, bầu không khí hài hòa.
Võ sĩ xung quanh sắp phát điên, lúc này họ đã hiểu tường tận hơn chút ít.
Trần Thái Nhật là một người có thể xếp ngang hàng với các trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ!
Hiện trường lúc này có hai người kinh ngạc nhất.
Một là võ sĩ thích khách đang núp trong bóng tối, không dám lộ diện, cẩn thận quan sát - Quạ đen!
Kẻ còn lại là cô gái võ sĩ áo trắng đã lẫn vào trong đám đông, ngầm xem trò vui.
Lúc lên núi, hai người này đã từng chứng kiến sự lợi hại của Trần Thái Nhật.
Nhưng thật không ngờ, thân phận của Trần Thái Nhật vẫn vượt qua dự liệu của họ.
Người như vậy sẽ không tham gia hội đấu võ thuật chứ?
Ai nấy đều đang âm thầm cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng gặp phải Trần Thái Nhật.
Tất nhiên, sự lo lắng của họ hoàn toàn là thừa thãi.
Sau khi Trần Thái Nhật và Ba Ngạn Na thăm hỏi nhau mấy câu, xung đột giữa Hà Cuồng và Kim Man tự nhiên cũng tiêu tan.
Lúc này, Hà Cuồng hệt như người giúp việc, từng bước theo sát phía sau Trần Thái Nhật, mặt cười tủm tỉm.
Nở mày nở mặt!
Đi theo đại ca như này, đúng là nở mày nở mặt!
Có thể trò chuyện vui vẻ với một đại sư hạng chín.
Đúng lúc này, ba nhân viên đăng ký của liên đoàn võ thuật chạy vội đến trước mặt vị hồng y đại lạt ma.
“Trưởng lão, danh sách đăng ký hôm nay đã có rồi, vốn dĩ cần trình lên hội trưởng lão, giờ ông đã đích thân tới đây, vậy mời qua xem chút”.
Ba Ngạn Na bình tĩnh cầm lấy tờ danh sách nhân viên đưa đến, nhìn lướt qua, là số thứ tự rút thăm bình thường.
Các võ sĩ có mặt, nhất là người vừa mới vây xem và khen Hà Cuồng đấu hay đều thấy hơi lo lắng.
Họ sợ trưởng lão liên đoàn võ thuật vì đồ đệ bị thương mà ghi hận trong lòng, giở trò gì đó trong trận đấu của họ.
Hiển nhiên vị đại lạt ma không phải loại người nhỏ nhen ghi thù đó, ông ta hoàn toàn không có ý kiến gì.
Chỉ là, hành động tiếp theo của ông ta khiến mọi người đều sửng sốt.
“Cậu Trần, cậu cũng qua xem đi”.
“Được”.
Ba Ngạn Na vô cùng tự nhiên đưa danh sách qua cho Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật cũng nhận lấy như chuyện đương nhiên.
Nhưng những người khác thì như bị sét đánh.
Ý là sao?
Danh sách thi đấu của hội đấu võ thuật thế giới, vì sao phải đưa cho Trần Thái Nhật xem?
Ngay cả ba nhân viên của liên đoàn võ thuật cũng ngây người.
Ba Ngạn Na nhìn biểu cảm của ba người, từ tốn giải thích.
“Hội đấu võ thuật thế giới lần này, do sáu vị trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ và cậu Trần cùng làm giám khảo, mấy người có chuyện gì, thời gian này cũng có thể báo với cậu ấy”.
Ba người sửng sốt, sau đó sắc mặt thay đổi, vội vàng gật đầu đồng ý.
Lúc này, tất cả võ sĩ xung quanh đã bị sự việc bất ngờ này làm cho choáng váng.
Tin tốt là Trần Thái Nhật không trực tiếp tham gia hội đấu võ thuật lần này.
Càng kích thích hơn là Trần Thái Nhật lại là giám khảo!
Hà Cuồng ở sau lưng Trần Thái Nhật, cười tươi như hoa, lộ ra vẻ nịnh nọt đại ca.
“Đại ca à, tôi thật sự phục anh rồi, anh đúng là đến làm giám khảo, giờ tôi quỳ xuống bái anh làm sư phụ còn kịp không?”
Vừa nói vừa mang theo vẻ “ông đây có ô dù, ông đây là ngầu nhất” nhìn tất cả mọi người, như thể bản thân đã giành được chức vô địch của hội đấu võ thuật vậy.
Trần Thái Nhật lẳng lặng nhìn dáng vẻ vênh váo của Hà Cuồng, mặt không cảm xúc, quay đầu nói với nhân viên liên đoàn võ thuật.
“Thành viên giao đấu ba trận đầu với Hà Cuồng, đổi toàn bộ sang hạng sáu, hạng bốn và hạng năm”.
“Vâng”.
Tất cả chợt im lặng, đến tiếng kim rơi còn có thể nghe thấy.
Vẻ mặt Hà Cuồng vốn đang kiêu ngạo chợt biến thành khó coi như ăn phải phân.
Ba giây sau, hắn rớt nước mắt.
“Đại ca! Anh muốn tôi chết thì cứ nói thẳng đi!”
Trần Thái Nhật bước đến, vỗ vai hắn.
“Tuổi trẻ phải có chí khí, mặc dù giờ anh chỉ là hạng bốn, nhưng lần này anh tới đây chẳng phải là để thăng hạng sao? Tiếp đó anh phát huy xuất sắc hơn bình thường thì đánh một người hạng sáu không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Hà Cuồng sắp khóc tới nơi, mình còn trông chờ Trần Thái Nhật làm giám khảo sẽ cho mình đi cửa sau cơ.
Vừa lên đã cho mình đấu với người hơn hẳn hai hạng, trận này xong, dù không chết e là cũng mất hai cái xương đùi đó!
Nhân viên công tác sửa lại một danh sách mới theo như lời Trần Thái Nhật nói.
“Anh Trần, bảng thi đấu mới đã được điều chỉnh xong rồi, mời xem qua”.
Trần Thái Nhật cầm bảng thi đấu mới đã chỉnh sửa qua, nhìn lướt một lượt.
“Hàn Tâm Nhụy? Hiện giờ có đây không?”
Nghe Trần Thái Nhật hỏi, tất cả mọi người đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Là tôi”.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một cô gái lưỡng lự giơ tay lên.
Người này lại là một cô gái khá dễ thương, mặc áo bông trắng, đội mũ mickey!
Trần Thái Nhật cũng hơi ngạc nhiên: “Cô là Hàn Tâm Nhụy à?”
“Đúng”.
Vẻ mặt Hà Cuồng chết lặng, nghi ngờ hỏi lại: “Cô hạng sáu sao?”
“Đúng!”
Hàn Tâm Nhụy gẩy đôi tai chuột mickey trên mũ của mình, nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt tựa trăng rằm, cả người nhìn rất vô hại.
Thoạt nhìn chỉ là một cô gái non nớt chưa trải sự đời, không ngờ lại luôn ẩn giấu sâu đến thế!
Võ sĩ hạng sáu trong bảng chiến lực!
Ở Hoa Hạ đã gần như đứng vào hàng ngũ một trăm cao thủ hàng đầu!
Trần Thái Nhật tràn đầy hứng thú quan sát, đánh giá cô gái này, khẽ gật đầu, mỉm cười.
“Khá lắm, đánh cho tốt, nếu cô đánh thắng trận đầu tiên với Hà Cuồng, tôi có thể cho cô một phần thưởng”.
Mọi người xung quanh nghe vậy, đều kinh ngạc.
Hàn Tâm Nhụy đột nhiên tràn ngập hiếu kỳ.
“Ồ? Còn có cả phần thưởng nữa ư?”
Trần Thái Nhật nở nụ cười thần bí.
“Tuổi thọ của cô còn chưa đến một tháng, nếu đánh thắng Hà Cuồng, tôi có thể cứu cô một mạng, cô thấy sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT