Rắn Thần nhìn khí thế của đám võ sĩ Hoa Hạ cũng hơi ngơ ngác.
Nhưng hắn cũng không dám động đậy.
Trần Thái Nhật đã đứng ở đường biên giới bên phía Đông Đảo thế mà vẫn giữ được thực lực cấp Thần siêu cấp.
Rắn Thần không phải kẻ ngốc, các dây thần kinh trên cả người hắn đều đang phát ra tiếng cảnh báo.
Cũng là cấp Thần như nhau nhưng cấp Thần của Trần Thái Nhật và của mình khác nhau một trời một vực.
Không thể đánh trực diện.
Nam Tôn - Lương Nhất Diệu nở nụ cười khiêu khích bước qua đường biên giới.
Rầm!
Đại dương bên Đông Đảo bỗng rung lắc.
Ánh sáng màu tím đậm trên người Rắn Thần rung chuyển mạnh mẽ.
Nam Tôn cũng không bị giảm cấp.
Hoa Hạ đã có hai võ sĩ cấp Thần hoàn toàn không bị thương gì đứng ngay trên lãnh thổ Đông Đảo.
Hai đánh một!
Rắn Thần bỗng có cảm giác bất an mãnh liệt, giọng nói cũng run rẩy. “Các người, các người đừng qua đây!”
Trần Thái Nhật khẽ cười.
“Ồ? Anh có tuyệt chiêu gì có thể sử dụng luôn đi!”
Đông Tuyệt - Hoắc Chân, Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên cũng bước qua đường biên giới.
Trên không trung giữa đại dương bỗng vang lên tiếng sấm không ngừng.
Tất cả võ sĩ Hoa Hạ cùng phóng ra khí thế ngùn ngụt chọc đến cảm ứng trời và người, mây đen kéo đến, áp suất không khí giảm xuống thấp, bầu trời liên tục xuất hiện rất nhiều ánh sáng lập lòe như ảo giác.
Ánh sáng màu tím đậm trên người Rắn Thần cũng biến mất để lộ ra gương mặt thật của hắn.
Gương mặt trắng bệch, miệng há to ra gần như có thể ăn cả một quả bóng.
Tất cả võ sĩ Hoa Hạ đều giữ nguyên sức mạnh ban đầu bình thản bước qua lãnh thổ Đông Đảo.
Tứ thần Hoa Hạ, mười một cấp Long, hai mươi ba cấp Minh.
Rắn Thần bỗng ra đòn.
Vù vù vù!
Trong vùng biển phía Đông Đảo bỗng bùng phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt.
Mười mấy cao thủ võ sĩ hàng đầu cấp Minh, cấp Long mặc những bộ đồ khác nhau tập hợp ngay bên cạnh Rắn Thần.
Nhưng người của mình đến cũng không khiến Rắn Thần có cảm giác an toàn.
Mẹ kiếp, áp lực này lớn quá.
Đối diện với bốn võ sĩ cấp Thần.
Chọn bừa một người kéo chân mình, các võ sĩ Đông Đảo còn lại sẽ bị tàn sát.
Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Rắn Thần.
Ngay lúc này một bóng người mờ nhạt bỗng hiện ra trong không trung.
Mặc trang phục màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Trên người hắn tỏa ra ánh sáng màu đen mờ ảo, sau lưng là một con dao ngắn, hai mảnh vải màu đỏ như máu quấn quanh thắt lưng hắn.
Trần Thái Nhật nhướng mày.
“Quả nhiên Đông Đảo không chỉ có một võ sĩ cấp Thần là Rắn Thần… giấu cũng kỹ lắm, người đến báo tên đi!”
Luồng sức mạnh trên người tên mặc đồ đen bỗng dâng lên, không hề che giấu thân phận.
“Tôi là Hattori Hanzo”.
Nam Tôn - Lương Nhất Diệu đấm hai nắm đấm vào nhau phát ra tiếng va chạm của kim loại, tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Một người cũng được, hai cũng chẳng sao, đã đến rồi thì có đánh hay không?”
Rắn Thần nhíu chặt mày, nhìn vào mắt Hattori Hanzo.
Một lúc sau, Hattori Hanzo khàn giọng hét lên.
“Rốt cuộc… các người đến làm gì?”
Trần Thái Nhật bỗng trợn mắt, cả người bỗng phóng ra vô số ánh sáng.
Kim cương kết tinh hóa!
Cơ thể cấp Thần được triển khai uy lực hết mức, mặt biển cách đó năm trăm kilomet bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Đại dương không có sóng.
Sức mạnh lớn đến mức nào chứ.
Hattori Hanzo và Rắn Thần lập tức lùi về sau một bước, những người Đông Đảo đều biến sắc.
Hiện giờ họ chỉ có một suy nghĩ.
Chạy!
Nhưng dưới uy lực của Trần Thái Nhật, võ sĩ từ cấp Thần trở xuống đều không thể động đậy được.
Cái chết đang cận kề.
Trần Thái Nhật từng bước đi về phía Rắn Thần và Hattori Hanzo.
Hai cấp Thần của Đông Đảo vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng lần đầu lộ ra vẻ sợ hãi, cả người như bị ngâm trong một lớp keo mạnh.
Trần Thái Nhật xem đám người Đông Đảo như tàng hình đi thẳng đến trước mặt Rắn Thần.
Bộp bộp.
Anh vỗ lên vai đối phương.
“Bắt đầu từ bây giờ các anh chỉ có hai lựa chọn, một là chấp nhận lệnh cùng chống lại kẻ thù với võ sĩ Hoa Hạ, hai là bọn tôi giết hết các anh xong người Hoa Hạ bọn tôi sẽ bảo vệ người dân Đông Đảo”.
Ừng ực!
Rắn Thần và Hattori Hanzo bỗng cùng nuốt nước bọt.
Một lát sau, Hattori Hanzo hơi cúi người xuống.
Rắn Thần do dự một hồi rồi cũng từ từ cúi đầu cong người xuống.
“Sẵn sàng nghe theo lệnh của Tây Cực”.
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Trẻ nhỏ dễ dạy, tin tôi đi, lần này chúng tôi đến tuyệt đối là chuyện tốt”.
…
Hơn một tuần sau.
Vịnh Giang Hộ, Đông Đảo.
Ầm ầm ầm. Dưới mặt biển bỗng bùng phát một làn sóng có năng lượng mạnh mẽ.
Mặt đất bắt đầu bùng nổ!
Máy rút năng lượng của Đông Đảo vận hành hết công suất.
Võ sĩ Đông Đảo cấp Long và cấp Minh chịu sự dày vò của năng lượng cực lớn vì nhân dân cả nước.
Trong khoảnh khắc mọi người dồn hết sức để chống lại mặt đất bùng nổ.
Thì có một người lẳng lặng nổi lên mặt biển.
Lén lút khuất động chút bọt sóng, dưới sự bao phủ của gió to sóng lớn trên mặt biển lại lặng lẽ bay về phía thành phố Giang Hộ, Đông Đảo.
Phập!
Bỗng có một luồng ánh sáng chói màu ngọc bích lao về phía người đang lén lút kia.
Thân hình Rắn Thần hiện lên, trong thoáng chốc triển khai sức mạnh cấp Thần, thanh kiếm Thiên Tùng Vân sắc bén trong tay chứa đựng tà khí của hàng triệu linh thể giành giật sự sống.
Người lén lút đó chỉ kinh ngạc chứ không hoảng sợ, bỗng thân hình gã biến mất rồi lại xuất hiện cách đó mười lăm, mười sáu mét.
Một lúc sau, một quái nhân đầu trọc cao sáu mét, làn da đỏ như lửa, mặc áo giáp huyền võ màu đen xuất hiện trước mặt Rắn Thần.
Quái nhân tâm địa!
Khuôn mặt Rắn Thần hiện lên vẻ thận trọng.
“Hóa ra những gì Tây Cực nói… đều là thật!”
Quái nhân tâm địa nhếch môi lộ ra mấy cái răng nanh.
“Hê hê, loài người thế mà lại dám đánh lén thần linh, cho bọn mày biết không bao giờ được siêu sinh trước khi sắp chết là như thế nào”.
Phù!
Một cơn gió đen thổi đến.
Hattori Hanzo xuất hiện bên cạnh Rắn Thần.
Tay cầm con dao sắc bén, vỏ dao hơi rung lên như thể vừa vung dao lên sẽ là một đòn tấn công kinh thiên động địa.
Thần ninja, cả người đen kịt như ác ma chuyển kiếp, đôi mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ tàn ác.
“Ma quỷ đến từ địa tâm kia, hôm nay… chính là ngày tàn của mày!”
Quái nhân địa tâm bỗng bật ra một tràng cười điên cuồng.
“Nực cười thật đấy! Nộp mạng đến đây đi!”
Quái nhân địa tâm bỗng phóng ra lửa, cả người bỗng được bao bọc trong ngọn lửa đỏ rực.
Phừng phừng phừng!
Bên ngoài thành phố Giang Hộ, thỉnh thoảng mặt biển sẽ vang lên tiếng động cực lớn.
Từng luồng ánh sáng đỏ xanh đan xen vào nhau như thực chất, dù đứng ở cách xa hàng nghìn cây số cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Phụt!
Rắn Thần bị trúng một đòn của quái nhân địa tâm phun ra máu, sau đó văng xa ra.
Rầm rầm rầm!
Rắn Thần văng lên bờ biển, liên tục đập người vào hai nhà dân mới thôi.
Lúc hắn đang vất vả vùng vẫy trên mặt biển thì Hattori Hanzo mặt dính đầy máu đang giao đấu với quái nhân, luồng sức mạnh cấp Thần lập lòe như có nguy cơ cảnh giới bị giảm xuống.
Quái nhân địa tâm cười càng điên cuồng hơn.
“Chỉ dựa vào hai võ sĩ cấp Thần như bọn mày mà dám khiêu khích thần linh. Tao sẽ cho bọn mày biết uy lực của ngày tàn”.
Hattori Hanzo căng thẳng lo lắng.
“Tây Cực, còn không giúp nữa thì không có ai thực hiện mấy điều khoản bồi thường đất đã hứa trước đó đâu”.
Quái nhân địa tâm bỗng sửng sốt.
Không trung bỗng vang lên một giọng nói bình tĩnh.
“Tôi biết rồi, chẳng phải vừa chuẩn bị xong sao, đến rồi đây…”
Soạt!
Đòn tấn công của quái nhân địa tâm bỗng dừng lại.
Ánh mắt toát ra ánh sáng màu đỏ bỗng hiện lên vẻ không thể tin được.
Bên cạnh gã bỗng xuất hiện hơn ba mươi người.
Đều là võ sĩ loài người.
Bốn người trong đó có khí thế ngút trời, ánh sáng như mặt trăng mặt trời.
Người đi đầu chính là Trần Thái Nhật.
Quái nhân địa tâm bỗng có cảm giác không lành.
“Bọn mày… là ai?”
Trần Thái Nhật cong môi nở nụ cười.
Cả người bỗng hóa kim cương.
Cảm nhận được lượng chân khí như bùng nổ trên người Trần Thái Nhật, vẻ mặt quái nhân địa tâm bỗng thay đổi.
“Không thể nào! Mấy con kiến này sao có thể có sức mạnh tương đương thần linh như vậy. Tao không tin!”
Trần Thái Nhật lạnh lùng, hai tay siết chặt nắm đấm, ý chí chiến đấu hừng hực.
“Người không khuất phục thì phải làm sát thần! Ma quỷ cũng dám huênh hoang tự xưng là thần linh, về địa ngục đi!”
Ầm!
Mặt biển Đông Đảo bỗng nổi lên một cơn cuồng phong.
Chỉ trong thoáng chốc, trong vòng mấy kilomet sương mù giăng kín không thể nhìn thấy phía trước.
Bụp bụp bụp!
Tiếng giao đấu không ngừng vang lên.
Nửa tiếng sau.
“Gừ!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cuối cùng quái nhân địa tâm cố hết sức hét lên lời trăng trối.
“Sớm muộn gì cũng bị trời phạt!”
Ngay lúc đó, điện thoại Trần Thái Nhật vang lên.
Cầm lên xem là tin nhắn Vân Vũ Phi gửi đến.
Chỉ có bảy chữ ngắn gọn.
“Hai mẹ con em nhớ anh rồi”.
Trần Thái Nhật đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đã đến lúc về nhà rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT