*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái miệng lớn của đối phương cắn về phía cổ Trần Thái Nhật.  

Nó cao tới năm sáu mét, những chiếc răng nanh như con dao sắc bén, trên đó còn dính máu đỏ tươi.  

Viêm Tạp áp sát xuống hệt như con dã thú!  

Trần Thái Nhật cảm thấy mình đã phán đoán sai.  

Thứ này căn bản không phải là sinh vật trên địa cầu, nó chỉ là có hình người mà thôi, nhìn từ góc độ của con người thì không thể phán đoán được điểm yếu của đối phương.  

Con người nếu cổ bị gãy, khí quản sẽ bị cắt đứt thì khó mà giữ được tính mạng.  

Nhưng thứ quái nhân này lại được tạo ra từ tâm trái đất đầy thạch nham nóng chảy.  

Cần hít thở sao?  

Trong xương của nó chẳng biết là cái gì nữa!  

Trần Thái Nhật trong cái khó ló cái khôn, nhân lúc cái miệng lớn của đối phương sắp cắn vào mình, anh dùng tay tóm lấy cặp sừng trên đầu đối phương.  

Sau đó anh dùng lực kéo mạnh.  

Cơ thể đột nhiên bay lên, mượn lực tránh ra xa.  

Rắc!  

Một âm thanh ma sát khó chịu vang lên, cái miệng to lớn có lực sát thương đáng sợ cắn vào không khí.  

Nhưng Trần Thái Nhật vẫn chưa thoát khỏi sự nguy hiểm, cơ thể đột nhiên khựng lại.  

Hai chân bị đối phương túm chặt, rồi kéo mạnh xuống.  

Sức lực một tay của Trần Thái Nhật đương nhiên không mạnh bằng hai tay của đối thủ, nên anh bị kéo thẳng xuống, ngã trên mặt đất.  

Rầm!  

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.  

Mặt đất trên vịnh Bộc Hải bỗng rung chuyển.  

Một cái hố hình người xuất hiện, từ tảng đá trên mặt đất đến chỗ sâu nhất dài hàng trăm mét, vậy mà mạch nước ngầm đều bị đập vỡ, phun ra ngoài.  

Trần Thái Nhật bị đối phương đập thẳng xuống hố sâu.  

Lúc này Viêm Tạp đã không còn ý coi thường kẻ địch nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái hố lớn, mặt lộ ra vẻ cảnh giác.  

Đúng lúc này, phía sau Viêm Tạp đột nhiên xuất hiện một bóng người.  

Đối phương bỗng nhiên quay người lại, sau đó mới phát hiện ra trên mặt đất không xa phía sau, đã xuất hiện một cái hang lớn.  

Trần Thái Nhật đào một đường hầm dưới mặt đất, lao ra từ một hướng khác.  

Chiến thần Tây Cực nở nụ cười tự tin.  

“Mày dùng hết sức lực rồi à? Vậy thì đến lượt tao!”  

Soạt!  

Ánh sáng chói mắt trên người Trần Thái Nhật sáng lên.  

Tinh thạch hóa!  

Cơ và xương của toàn bộ cơ thể ngay lập tức trở nên không thể phá hủy như kim cương.  

Trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của quái nhân Viêm Tạp, hai tay Trần Thái Nhật trong nháy mắt đã biến thành tám đạo quyền, rồi lại chia thành mười sáu đạo, ba mươi hai đạo, bốn mươi tư đạo!  

Vô số đạo quyền như mùa mưa phá tan lá, lập tức đánh lên người Viêm Tạp.  

Từ đỉnh đầu, đến cổ, vai, ngực, cánh tay, đùi, chỗ hiểm, bắp chân!  

Vô số âm thanh cực lớn vang lên, bụp bụp không ngừng.  

Vô số sóng khí nổ ra trong không trung, giống như bom nổ.  

Một phút sau, Trần Thái Nhật đã tinh thạch hóa xong, ánh sáng chói lóa, đột nhiên ra hiệu rút lui.  

“Kết thúc rồi!”  

Lúc này, ma quỷ quái nhân Viêm Tạp đối diện với Trần Thái Nhật, toàn thân đầy chỗ lõm, giống như miếng cao su dẻo, bị va đập vô số lần.  

Ánh mắt của đối phương đầy kinh ngạc và hoang mang, khóe miệng run lên lộ ra vẻ khó tin, sau khi nó dùng hết sức lực cuối cùng mới có thể chậm rãi nói.  

“Con kiến giết thần, ắt sẽ gặp quả báo...”  

Bùm bùm bùm!  

Cơ thể của Viêm Tạp đột nhiên nổ tung!  

Tia lửa bay khắp nơi, người khổng lồ da đỏ cao hơn năm mét, ngay lập tức biến thành pháo hoa dung nham như tiên nữ tung hoa.  

Mảnh vụn màu đỏ bay khắp bầu trời, không có thịt, không có máu, chỉ có cặn bã từ màu đỏ dần chuyển sang màu đen, giống như tro bụi sau khi đốt.  

Trần Thái Nhật hít sâu vài hơi.  

Trong làn gió, mảnh vụn nhanh chóng bị cuốn đi.  

Trong môi trường phạm vi một kilomet.  

Bãi cát bị ngọn lửa đốt thành thủy tinh tan chảy rồi lại ngưng kết.  

Nước biển bị bốc hơi hết, đá ngầm cũng không còn.  

Thềm lục địa bị phá vỡ do hậu quả của trận chiến lúc nãy, tạo thành rãnh đại dương khổng lồ.  

Nham thạch bên bờ đều vỡ, không còn khối nào nguyên vẹn.  

Rừng cây gần bờ đã bị kình lực đầy trời quét sạch, bật rễ khỏi mặt đất, giống như lúa mì bị cắt, nằm ngay ngắn trên mặt đất.  

“Cuối cùng... cũng kết thúc rồi”.  

Cho dù khả năng tự phục hồi của đối phương có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một sinh vật thực thể.  

Trần Thái Nhật không chắc chắn việc phá hủy chân tay, khí quản của đối phương đến mức độ nào mới có thể tiêu diệt hoàn toàn.  

Vậy thì cho nổ toàn bộ là được.  

Ngay cả cặn bã cũng không còn, đây chính là cách tiêu diệt triệt để nhất.  

Sau khi Trần Thái Nhật đạt đến cảnh giới cấp Thần thì đây là trận chiến khốc liệt nhất.  

Anh cũng bị thương, cần một thời gian để phục hồi.  

Ma đầu này suy cho cùng vẫn không thể sánh được với toàn sức mạnh của Trần Thái Nhật.  

Hoa Hạ giữ được rồi.   

Trần Thái Nhật từ từ đáp xuống đất, ánh mắt sắc bén liếc nhìn liền phát hiện ra thứ gì đó khá tốt.  

Vũ khí của tên quái nhân Viêm Tạp là một cái nĩa lửa làm bằng kim loại không rõ nguồn gốc, gãy làm đôi rơi trên mặt đất.  

Cho dù đã gãy nhưng vẫn duy trì nhiệt độ cao mạnh mẽ.  

Những tảng nham thạch trên mặt đất không ngừng bị nhiệt độ nung mềm ra, cái nĩa sắp chìm xuống.  

Mắt Trần Thái Nhật sáng rực.  

Đây đúng là đồ tốt!  

Anh tiến lên vài bước, cầm cái nĩa lên.  

Đối với Trần Thái Nhật, nhiệt độ cao này vẫn có thể chịu đựng được.  

“Cũng không biết thứ này được tạo ra như thế nào, nhưng chắc chắn là đáng giá hơn hợp kim địa tâm. Nếu sau này có thể làm lại, tạo ra vũ khí khác tốt hơn thì cũng được”.  

Đang vui mừng vì phát hiện ra một trang bị tốt thì đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần Thái Nhật.  

Phùng Linh Nguyệt!  

Chết tiệt!  

Trần Thái Nhật chửi thề, hai châm giẫm mạnh bật lên.  

Vù!  

Anh giống như quả đại bác, phóng thẳng lên trời.  

Trong vòng nửa giây, Trần Thái Nhật đã đáp xuống mặt đất ở khu vực phễu trong khu mặt đất bùng nổ, tạo thành một cái hố lớn.  

Anh cũng không quan tâm đến việc xem xét tình hình trước mà lao thẳng đến công tắc, nhấn xuống điều chỉnh cường độ tưới máu.  

Ù.  

Đường ống dưới đất rung lên.  

Trần Thái Nhật hét lớn.  

“Thu!”  

Đột nhiên, những hạt năng lượng đã được tập hợp trong không khí, giống như nước suối đỏ, ngay lập tức bị lực từ trường hút lại, cuồn cuộn lao về phía cơ thể Trần Thái Nhật.  

Sau mười mấy giây, Trần Thái Nhật đã cố hết sức để hấp thụ phần lớn năng lượng dư thừa.  

Sau đó mới có thời gian để đi xem xét tình hình xung quanh.  

Một bóng người gầy gò vẫn duy trì tư thế ngồi, nhưng vô cùng yên tĩnh, dường như hơi thở cũng khó có thể cảm nhận được.  

Mái tóc đã biến thành màu đỏ như ngọn lửa, rõ ràng là do hấp thụ quá nhiều năng lượng.  

Ngũ quan tinh tế, hai mắt nhắm nghiền, làn da trắng nõn, không một vết máu.  

Giống như một người đẹp đóng băng.  

Trần Thái Nhật lao đến trước mặt đối phương.  

“Linh Nguyệt! Linh Nguyệt!”   

Từ lúc Trần Thái Nhật xuất phát đến lúc kết thúc trận chiến, mặc dù thời gian rất gấp rút, nhưng quá nhiều trắc trở, cộng thêm ra tay đều là đòn hiểm, mất tổng thời gian khoảng năm phút.  

Nhưng theo phỏng đoán của Trần Thái Nhật, Phùng Linh Nguyệt đại khái chỉ có thể cầm cự được chưa đầy ba phút.  

Một cô gái cấp Minh chống cự lại nguồn năng lượng lớn mạnh như vậy là quá lâu.  

Tin tốt là thân xác cô ấy chưa phát nổ.  

Còn tin xấu là Trần Thái nhật dường như không nghe thấy nhịp tim của đối phương nữa.  

Điều này cho thấy cơ thể của đối phương sắp suy kiệt.  

Trần Thái Nhật không chút do dự, dựng lòng bàn tay của đối phương lên, ngồi xép bằng, hai lòng bàn tay hướng vào nhau.  

Bùm!  

Một luồng chân khí và năng lượng mạnh mẽ thuận theo kinh mạch trên tay truyền sang, lao về phía đan điền của đối phương như cơn sóng lớn.  

Thông qua quan sát bên trong, chân khí đan điền của Phùng Linh Nguyệt đã ngừng xoay, còn có vô số tia chân khí màu đỏ, đang lặng lẽ trôi bên ngoài đan điền.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play