*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kẻ cao to như người ngoài hành tinh này, khóe miệng toét ra, từ trên cằm kéo ra một lỗ hổng lớn, chỉ thiếu chút nữa là đến tận mang tai.
Giọng nói của nó đầy chế giễu và khinh miệt.
“Ngôn ngữ của đám người Trái Đất bọn mày chẳng có tý hàm lượng kỹ thuật nào, chỉ có mấy nghìn từ cấu thành, học vớ vẩn là biết, có gì mà khó chứ? Thần linh cao quý như bọn tao cũng có lúc cần giao tiếp với lũ kiến mà”.
Dứt lời, nó chỉ vào Trần Thái Nhật.
“Người phàm kia, tao thấy mày cũng có chút tiềm năng, nếu chịu khuất phục dưới uy nghiêm của thần linh thì mày sẽ được thăng hoa vào thời khắc tận thế, tránh được tai họa bị phán xử. Mày hãy nghĩ đi, tao cho mày một cơ hội làm chó”.
Trần Thái Nhật kinh ngạc.
Mẹ kiếp, lần đầu tiên anh thấy có kẻ phách lối như vậy.
Vừa câu mở đầu đã muốn kẻ địch làm chó sao?
Mẹ kiếp, ông đây lớn lối cũng chưa từng vênh váo như vậy.
“Mày từ đâu đến? Đến mặt đất làm gì? Có mục đích gì?”
Trần Thái Nhật không quan tâm đến sự ngông cuồng của đối phương, mà hỏi liên tiếp mấy câu, chỉ mong có thể moi được nhiều thông tin hơn.
Toàn thân người lửa bỗng hiện lên ánh sáng màu đỏ sẫm, giống như một lớp lửa mỏng đắp trên da.
“Nguồn gốc tội lỗi của loài người không thể tha thứ, Thần Tiên Phong ở đây là để xét xử bọn mày! Kẻ nào chịu khuất phục thì sẽ thoát được một kiếp, nếu ngoan cố chống đối thì chỉ có táng thân trong lửa địa ngục thôi!”
Trần Thái Nhật bỗng có cảm giác như mình đang đối mặt với một người máy tẩy não khổng lồ.
Tên khốn này mở miệng ra là thần linh.
Tưởng anh là một kẻ ngu ngốc chắc?
“Tao cho mày cơ hội cuối cùng, khai ra rốt cuộc bọn mày đến Trái Đất là muốn làm gì?”
“Thiên cơ không phải thứ mà lũ kiến chúng mày có thể suy đoán được, chỉ có thần linh lửa quỷ dị mới được cứu rỗi! Ngày tận thế đã đến, ai tin tao thì sẽ được sống!”
Dứt lời, người lửa làm một động tác.
Nó chỉ một tay lên trời, sau đó chém thẳng xuống, chĩa về phía mặt đất.
Trước mắt Trần Thái Nhật sáng lên.
Quả nhiên, kẻ đứng sau Hội Đông Vinh chính là lũ khốn này.
“Mày nhất quyết không chịu nói thật chứ gì?”
“Người phàm kia, khuất phục nghe theo thần linh thì mày có thể được trường sinh”.
“Phải ăn đòn thì mới có thể dừng lại chứ gì?”
“Làm trâu chó cho thần linh cũng còn hơn làm tinh anh của loài kiến”.
Trần Thái Nhật coi như đã hiểu rõ.
Lũ khốn này cũng chẳng khác gì một số kẻ, không thích nói lý.
Chỉ có túm cổ nó, tát cho hai mươi cái, thì nó mới có thể nói chuyện tử tế được.
“Tao muốn xem xem đầu mày có tái sinh được hay không”.
Khí tức của Trần Thái Nhật bỗng thu lại hết mức, trong mắt lóe lên tia sáng.
Vù.
Bóng dáng anh đột nhiên lóe lên.
Người lửa vốn đang nói liên thanh, bỗng phát hiện Trần Thái Nhật đã biến mất, lập tức kinh hãi.
Trong 0,01 giây, Trần Thái Nhật bất ngờ xuất hiện sau lưng người lửa, tung một cú đấm vào sau gáy nó.
Gió mạnh rít gào, cú đấm này mang theo kình lực vô tận, chẳng khác gì nện thẳng một ngọn núi tới.
Nếu như đánh trúng thì chắc chắn sẽ vỡ đầu.
Đúng trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, làn da màu đỏ trên cổ người lửa bỗng lồi lên, tránh được cú đấm chí mạng này chỉ cách một milimet.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là công phu đánh đấm của người lửa khá cao siêu, trong chớp mắt đã vung khuỷu tay ra phía sau.
Khuỷu tay dài hơn người bình thường một đoạn của nó đánh trúng lồng ngực Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật nhanh như chớp chuyển từ tấn công sang phòng thủ, giơ hai nắm tay lên đỡ.
Bốp!
Một tiếng động lớn vang lên.
Trần Thái Nhật bay ngược ra ngoài, va vào vách đá phía trên bãi biển như một viên đạn pháo.
Ầm!
Núi sập đá nứt.
Vách đá to lớn cao mười mấy mét, vô cùng cứng rắn, mà bị va cho tan nát như bột mịn.
Người lửa ở giữa không trung, chậm rãi quay người lại, cười sằng sặc.
“Ha ha ha, ánh sáng của con kiến mà đòi sánh với ánh lửa! Đánh lén sao? Cho mày một cơ hội làm chó mà mày còn không biết trân trọng, dám mạo phạm thần linh, hôm nay mày sẽ bị nghiền nát!”
Đối phương nói toàn những lời khó nghe.
Trần Thái Nhật lặng lẽ đứng dậy trong đống đá.
Một hiệp đã giao thủ thực sự.
Tên khốn này cũng có chút bản lĩnh.
Sợ rằng lượng chân khí bốn trăm hai mươi triệu không phải là giả.
Cánh tay vừa rồi Trần Thái Nhật dùng để đỡ đòn cũng có cảm giác hơi tê rần.
Sau khi thần công đại thành, đã năm sáu năm nay Trần Thái Nhật không có phản ứng bị thương nhẹ sau khi va chạm ở Trái Đất như thế này rồi.
Đối phương đang cười sằng sặc, giây phút nhìn thấy Trần Thái Nhật bước ra khỏi đống đá, nó bỗng im bặt.
“Mày… vẫn chưa chết sao?”
Trần Thái Nhật phủi bụi trên người.
“Sao vậy? Mày kinh ngạc lắm sao?”
Người lửa trầm mặc một giây, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc.
“Mày là người phàm đầu tiên tao gặp mặt chính thức, không ngờ lại mang đến niềm vui bất ngờ lớn như vậy cho tao. Lũ kiến trên Trái Đất này cũng không phải lũ ăn hại hoàn toàn. Người phàm kia, tên của mày là gì?”
Trần Thái Nhật nhếch mép mỉm cười.
“Tây Cực, Trần Thái Nhật!”
“Họ Tây kia, hãy nhớ tên của thần linh, đây sẽ là vinh hạnh cuối cùng của mày trước khi chết! Tên của Thần Tiên Phong là Viêm Tạp!”
Trần Thái Nhật sửng sốt.
Mẹ kiếp, họ Tây?
Ý nó là anh sao?
Vô văn hóa đúng là đáng sợ!
Trần Thái Nhật ngoạc miệng chửi bới.
“Đồ da đỏ! Tiên sư mày, tao nói lại lần nữa, tao họ Trần!”
Đối phương không thèm quan tâm, hai tay khoanh trước ngực.
Trong không khí bỗng truyền đến tiếng rung chuyển rõ ràng.
Trần Thái Nhật nhạy bén phát hiện một cảm giác hơi nóng bỏng bỗng xuất hiện trong phạm vi nghìn mét.
Cảm giác này giống như trên người lửa, châm đốt một mặt trời nhỏ.
Đầu tiên là ấm áp.
Một lúc sau trở nên khô nóng.
Sau mười giây, nhiệt độ lập tức tăng lên một trăm độ.
Nước trong không khí bắt đầu bị bốc hơi, sau đó bay lên cao, gặp lạnh, biến thành nước mưa rơi xuống bên cạnh người lửa.
Nhiệt độ không khí đã lên đến hơn ba trăm độ.
Nước mưa rơi xuống giữa hai người sôi sùng sục giữa không trung.
Khí hóa tỏa ra bốn phía.
Sau đó giống như núi lửa thiêu đốt vạn vật.
Không khí xung quanh dường như cũng sắp biến thành màu đỏ, oxy không màu có dấu hiệu sắp bùng cháy.
Người lửa đến từ lõi Trái Đất này hiển nhiên đã nổi giận lôi đình, muốn ra đại chiêu với Trần Thái Nhật.
Người khổng lồ da đỏ mở bừng hai mắt, đồng tử màu đỏ phóng ra sự tàn nhẫn vô hạn.
“Tận thế thần phạt, ngọn lửa sống mãi! Người phàm kia, chết dưới tay Thần Tiên Phong Thánh Hỏa tao thì sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh. Đây chính là cái giá vì mày mạo phạm chân thần, hãy đến địa ngục sám hối đi!”
Dứt lời, người khổng lồ da đỏ gầm lớn.
Ầm!
Trong khoảnh khắc đó, không vực trong phạm vi nghìn mét lập tức bùng cháy.