Trần Thái Nhật khụy người xuống, ôm con gái yêu quý của mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ.
“Trước chú đi công tác ở bên ngoài, vừa mới quay về An Thành đã tới đây thăm cháu đấy”.
“Vui quá, cháu giới thiệu cho chú bạn của cháu nhé”.
Vân Sở Sở giới thiệu Trần Thái Nhật cho các bạn của mình.
Dương Vũ Lôi đã quen biết anh từ lâu, ngọt ngào chào chú.
Cậu bé ở bên cạnh là bạn học cùng lớp, tên là Lý Tử Kiện.
Cậu bé dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Vân Sở Sở, sau đó lại đánh giá Trần Thái Nhật.
Vân Sở Sở chu cái miệng nhỏ nhắn của mình.
“Cậu nhìn gì thế?”
Cậu bé Lý Tử Kiện gãi đầu.
“Sở Sở, chú này thật sự không phải bố cậu sao? Hai người trông rất giống nhau đấy”.
Ào!
Trong lòng Trần Thái Nhật đột nhiên dậy sóng.
Vân Sở Sở cũng ngẩn người ra.
Quan hệ của Sở Sở và anh, người nhà họ Vân đều biết hết, nhưng vì chuyện mẹ cô bé nên vẫn chưa dám nói cho Sở Sở biết sự thật.
Từ nhỏ, người lớn nhà họ Vân vì để cô bé lớn lên khỏe mạnh nên nói với Vân Sở Sở rằng bố mẹ của cô bé đã mất sớm rồi.
Trẻ con, đối với những người chưa từng gặp mặt, đương nhiên sẽ không quá đau lòng.
Vân Vũ Phi lại hết lòng yêu thương cô bé, vì vậy, người mẹ duy nhất trong lòng Sở Sở chính là dì của mình.
Về chuyện quan hệ của hai bố con, Trần Thái Nhật vẫn chưa tìm ra cách để sắp xếp ổn thỏa.
Nếu như Vân Sở Sở biết được thân thế của mình, nhất định sẽ thấy xa cách với người bố bao nhiêu năm không quay về này.
Trần Thái Nhật cũng không biết nên giải thích thế nào.
Sự nghi ngờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Sở Sở càng lúc càng mãnh liệt, cô bé quay mặt lại, nhìn kỹ khuôn mặt của Trần Thái Nhật.
“Hình như… thật sự có hơi…”
Trần Thái Nhật vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đang nghĩ cách giải thích, đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.
“Anh Thái Nhật! Sở Sở!”
Vân Vũ Phi vừa đi làm về thì thấy bạn trai đột nhiên xuất hiện, đứng ở trước cổng ôm con gái, khiến cô vui mừng khôn xiết.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô đều đang ở đây.
Hôm nay Vân Vũ Phi ăn mặc rất giản dị, khí chất tự nhiên cùng đường nét quyến rũ trên gương mặt, tỏa ra một mê lực rất tự nhiên.
“Anh Thái Nhật, sao lại đứng ở ngoài với bọn trẻ thế này, mau vào nhà đi, Sở Sở, cháu dắt bạn vào nhà xem hoạt hình đi, bên ngoài trời bắt đầu lạnh rồi đấy”.
“Được – Dạ”.
Trần Thái Nhật và con gái ngoan cùng đồng thanh đáp.
Bây giờ ở đây có cảm giác như một nhà ba người vậy.
Lúc này, đến bạn nhỏ Dương Vũ Lôi cũng chớp chớp đôi mắt hoang mang.
…
Bọn trẻ vào nhà xem TV, Vân Vũ Phi vuốt ve bàn tay của Trần Thái Nhật trong phòng khách.
“Anh Thái Nhật, lần này anh về An Thành được bao lâu?”
“Cái này không chắc chắn được, nhưng một khi rời thành phố thì khoảng một thời gian dài sẽ không trở về”.
Vừa nghe thấy câu này, trên mặt Vân Vũ Phi lập tức lộ ra vẻ quyến luyến không nỡ.
“Lại rất lâu à… Có thể quay lại khi em tới Yến Kinh nhập học không?”
Trần Thái Nhật thở dài một hơi, không thể nào đưa ra câu trả lời.
Chuyện này liên quan đến đại nạn của cả Hoa Hạ, trước khi giải quyết dứt điểm hoàn toàn, e là lúc nào anh cũng phải đứng ở tuyến đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thái Nhật, Vân Vũ Phi mỉm cười đồng cảm.
“Không sao, em sẽ mãi đợi anh”.
Trần Thái Nhật thấy rất cảm động, liền ôm Vân Vũ Phi vào lòng.
Lúc này bầu không khí yên lặng đến lạ.
“Dì! Dì ơi, hai người đang làm gì thế?”
Một tiếng gọi ngây ngô đã phá tan bầu không khí mờ ám giữa hai người trong tích tắc.
Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi vội vàng tách nhau ra, quay đầu lại nhìn.
Vân Sở Sở đang nhìn hai người bằng ánh mắt tràn đầy tò mò.
“Sở Sở, sao cháu lại chạy ra đây một mình, bạn của cháu đâu?”
“Các bạn về nhà hết rồi”.
Vẻ mặt của Vân Sở Sở đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng đánh giá Trần Thái Nhật, nhìn chằm chằm khiến cho chiến thần Hoa Hạ dựng hết cả tóc gáy.
Dì ở bên cạnh cũng lộ vẻ nghi hoặc.
“Sở Sở, trên mặt chú Trần có gì sao?”
Trong mắt Sở Sở đột nhiên xuất hiện những giọt nước mắt long lanh.
“Chú Trần, thật ra… chú chính là bố cháu đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT