Lạch cạch.

Chiếc tẩu thuốc trong miệng Hà Cuồng rơi xuống đất.

Cao thủ hạng bốn với mái tóc vốn đang dựng đứng, toàn thân tỏa ra sát khí, bỗng chốc rơi vào trạng thái đứng hình.

Vẻ ngạo mạn của Hà Cuồng đã biến mất, thay vào đó là sự bối rối.

Hiện giờ Trần Thái Nhật và Hà Cuồng chỉ cách nhau nửa mét, gần như giơ tay ra là có thể chạm vào nhau.

Trần Thái Nhật vẫn tỏ vẻ uể oải, hai tay đút túi quần, đứng nguyên tại chỗ.

Phì.

Anh khẽ nhổ mảnh vụn của thanh đao ra.

Hà Cuồng cứ trơ mắt ra nhìn, trong tay chỉ còn lại mẩu đao dài bằng lòng bàn tay, vẫn chưa có bất cứ phản ứng gì, nhìn chẳng khác gì một thằng ngốc.

Trần Thái Nhật hơi mất kiên nhẫn.

“Mất vũ khí thì không biết đánh nữa à?”

Câu nói này như đột nhiên đánh thức Hà Cuồng.

Cuối cùng ánh mắt hắn cũng có chút thần thái của con người, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào.

“Mày… mày đã làm gì với đao của tao?”

“Đổi thanh khác cứng hơn đi”.

Hà Cuồng sững sờ mấy giây, sau đó trên người hắn bắt đầu xuất hiện sự thay đổi kỳ dị.

Trong mắt Trần Thái Nhật, kinh mạch và khí kình toàn thân Hà Cuồng đã có sự thay đổi về chất.

Sau khi đao bị cắn nát, khí thế của Hà Cuồng bỗng tăng lên.

Vẻ mặt hắn đầy ngạc nhiên và vui mừng, khuôn mặt lại tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn đứng dậy.

“Ha ha ha! Hóa ra không có đao mới đạt được người đao hợp nhất thực sự! Đúng là trời giúp ta mà!”

Khí kình trên người Hà Cuồng bắt đầu chuyển hóa.

Các khán giả ngồi gần đều có ảo giác, Hà Cuồng đứng đó cứ như một thanh đao đang dần tuốt vỏ, vô cùng sắc bén.

Trần Thái Nhật vẫn tỏ vẻ dửng dưng.

“Đột phá thì đột phá, đừng lằng nhằng nữa, ra tay đi”.

Hà Cuồng lắc đầu, lớn tiếng kêu lên: “Không ngờ một trận đấu mà có được thu hoạch như vậy, từ nay về sau, mình cách vô địch thiên hạ chẳng còn xa nữa rồi!”

“Sẽ có một ngày, mình phải giẫm đạp lên cao thủ hạng năm, hạng sáu, thậm chí là cấp Thần, ha ha ha!”

Vừa nói xong, Hà Cuồng hét lớn một tiếng, coi bàn tay như đao, bổ thẳng về phía Trần Thái Nhật.

Dường như trong phạm vi năm mét xung quanh toàn là kình lực của đao tay, không thể tránh được.

Lâm Thanh Châu vừa bị đòn ra tay của Trần Thái Nhật làm cho hết hồn, khoảnh khắc này, trái tim lão suýt nữa thì ngừng đập.

Cơ hội đến rồi!

Hà Cuồng đột phá giữa trận, trạng thái hiện giờ của hắn có thể ngang với hạng năm.

Có khả năng thắng!

Các khán giả đều nín thở, không dám chớp mắt.

Cuối cùng, Trần Thái Nhật cũng ra tay.

Anh không lùi mà còn tiến, chậm rãi giơ tay phải ra, chẳng thèm nhìn đến đòn tấn công của Hà Cuồng, nhìn như tùy ý vỗ một cái lên vai hắn.

Ầm!

Hà Cuồng lún vào rồi…

Cũng như dùng búa đóng đinh, Hà Cuồng dường như bị một sức mạnh khủng khiếp nào đó giáng từ trên xuống, nện cho lún vào nền gạch của sàn đấu.

Rất sâu.

Chỉ có từ ngực trở lên, cộng thêm cái đầu đỏ rực là lộ khỏi mặt đất.

Cánh tay vốn đang vung lên, bởi vì bị kẹt trong gạch, tư thế hiện giờ rất vặn vẹo, hơi giống hành lễ, trông chẳng ra sao.

Ồ.

Các khán giả trong nhà thi đấu đều bùng nổ.

“Mẹ kiếp! Vừa nãy tôi còn tưởng Hà Cuồng sẽ bổ chết Trần Thái Nhật chứ!”

“Sao lại… bị ấn lún xuống đất thế kia?”

“Bị máy thủy áp nện xuống sao?”

“Có rút ra được không vậy?”

“Hà Cuồng bại trận rồi!”

Lâm Thanh Châu bỗng cảm thấy hình như mình bị lên cơn đau tim.

Lên voi xuống chó quá nhanh, tim ông ta không chịu đựng nổi.

Chuyện gì thế này?

Tốt xấu gì Hà Cuồng cũng là cao thủ cấp bốn, đã đạt đến cảnh giới người đao hợp nhất.

Ra trận đột phá lại càng có thiên phú hơn người, mắt thấy sắp bổ Trần Thái Nhật ra làm đôi!

Thế mà Trần Thái Nhật chỉ dùng một chiêu đã ấn hắn xuống đất.

Không đúng, là ấn thẳng thành một cái lỗ.

Trận đấu sống còn giữa các võ sĩ, tại sao đến lượt Trần Thái Nhật lại trở nên áp đảo như vậy?

Lâm Thanh Châu không thể nào hiểu được.

Hà Cuồng cố gắng ngẩng cổ khỏi mặt đất, nhìn từ dưới lên, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thẳng vào Trần Thái Nhật đang đứng trên cao đánh giá hắn.

“Vô địch thiên hạ? Bây giờ anh có thể nói là vô địch dưới đất rồi”.

Bình luận viên Chu Bân ở bên cạnh há hốc miệng, vẻ mặt do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục thực hiện trách nhiệm bình luận trận đấu của mình.

“Trận thứ ba, Trần Thái Nhật thắng! Người giành chiến thắng cuối cùng là công ty đầu tư Thẩm Ký!”

Ồ!

Cùng với tiếng bàn tán ồn ào, không khí của nhà thi đấu cũng trở nên sôi nổi.

“Lần này nhà họ Lâm mất nhiều máu rồi! Cứ thế mất bốn tỷ cho nhà họ Thẩm!”

“Kết quả này đúng là bất ngờ, nhìn Trần Thái Nhật có vẻ như đang đùa với nhà họ Lâm ấy, chứ anh ta mà ra trận từ đầu thì chẳng có gì phải đánh nữa!”

“Hà Cuồng hạng bốn mà bại trận trong tích tắc, thế… Trần Thái Nhật là hạng mấy nhỉ?”

“Thực lực của Hà Cuồng đã đáng sợ lắm rồi, không ngờ An Thành có thể chứng kiến trận đấu điên cuồng như vậy”.

Trong một khu vực nhỏ, các gia tộc giàu có của An Thành đang nhỏ giọng nói chuyện, giọng điệu khác nhau, nhưng sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng.

“Nhà họ Lâm… xong đời thật rồi”.

“Nhà họ Thẩm, không, phải là Trần Thái Nhật mới đúng, lần này đúng là kẻ cười đến cuối cùng”.

Vi Giác Nghiệp phe phẩy chiếc quạt gấp, ngồi ở khu vực VIP nở nụ cười.

Khuôn mặt Hà Kỳ Đạo, Hà Hiên, Chu Mị Nhi của nhà họ Chu đều tỏ vẻ không thể tin được, một cảm giác mất mát, dường như đã mất tia hy vọng, lan giữa hai nhà.

Chọn nhầm đội rồi.

Trần Thái Nhật không quan tâm đến tiếng bàn tán xôn xao, anh bĩu môi, bước đến gần chỗ khán giả.

Ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Thanh Châu đang đứng ngây người ở đó, mắt dại ra, nhìn chằm chằm mặt đất.

“Gia chủ Lâm, ông đã phục chưa?”

Lâm Thanh Châu siết chặt nắm tay răng rắc, lấy lại sự tỉnh táo, dường như đã mất đi ký ức.

Một lúc lâu sau, lửa giận trong mắt lão ngày càng dữ dội, dần lấn át mọi cảm xúc, khuôn mặt lóe lên sự điên cuồng cuối cùng.

“Tao không phục! Đáng lẽ mười năm trước mày đã chết rồi, tại sao vẫn có thể lật ngược tình thế? Tại sao mày lại hủy hoại nhà họ Lâm? Tại sao?”

Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe lên ánh sáng, dần hiện lên sát khí.

“Di vật của Vân Vũ Tuệ bị trộm trong kho báu gia tộc của ông, chỉ dựa vào điều này thì ông đã phải đền mạng cho cô ấy rồi!”

Lâm Thanh Châu tức giận bật cười, vẻ mặt thất thố.

“Ha ha ha! Là tao làm đấy thì sao nào? Mày có biết người sau lưng tao là ai không? Mày chẳng biết đâu! Mày cùng lắm chỉ lật được ván cờ, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được cái chết đâu!”

“Mày tưởng mày thắng rồi sao? Ha ha ha, người sau lưng tao đã sắp xếp một cao thủ tuyệt thế bảo vệ tao ở đây rồi, chỉ cần một cuộc điện thoại của tao là ông ấy có thể lấy mạng mày bất cứ lúc nào!”

“Chẳng phải mày đánh giỏi lắm sao? Ha ha ha, hôm nay tao không chơi âm mưu quỷ kế với mày nữa, tao muốn mày chết! Cho dù không phải là tao giết, thì tao cũng phải sỉ nhục mày!”

Tất cả im phăng phắc.

Nhà họ Lâm còn có phương án dự phòng khác nữa sao?

Ai nấy đều chấn động trước sự điên cuồng của Lâm Thanh Châu.

Lúc này, lão đã bị ép đến bờ vực sụp đổ, quyết định không từ thủ đoạn nào.

Đúng là có một cao thủ tuyệt thế thật, là chủ nhân đằng sau lão cử từ Yến Kinh đến An Thành, hơn nữa trước giờ không cách Lâm Thanh Châu quá một kilomet.

Trần Thái Nhật cũng vô cùng tò mò, bởi vì nếu người gọi là cao thủ này mà xuất hiện, thì có khi anh không cần phải cạy miệng Lâm Thanh Châu nữa, mà cũng có thể tìm được luôn kẻ đứng sau hãm hại anh năm đó.

Trong lòng ai cũng thầm đoán rốt cuộc phương án dự phòng của nhà họ Lâm sẽ ghê gớm đến mức nào.

Ánh mắt Lâm Thanh Châu độc ác, lập tức gọi một cuộc điện thoại, còn mở cả loa ngoài.

Tút tút tút.

Có người nghe máy.

“A lô! Ông Đồng! Thằng oắt này đang chuẩn bị ra tay với tôi! Xin ông hãy đến đây, giết hắn cho tôi, tôi muốn lấy mắt hắn để ngâm rượu!”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một giây.

Một giọng nói già nua chậm rãi vang lên.

“Gia chủ Lâm, tôi cũng đến xem trận đấu, tôi không phải đối thủ đâu, ông bảo trọng nhé”.

Tút…

Bên kia đã cúp máy.

Xung quanh lập tức yên lặng như chết, đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

Lâm Thanh Châu nhìn điện thoại trong tay mình, lập tức hóa đá.

Vẻ mặt vốn đang điên cuồng, bỗng chốc như rơi xuống hầm băng.

Nếu như có máy đo huyết áp thì chắc chắn Lâm Thanh Châu sẽ phát hiện, hôm nay huyết áp của lão lúc cao lúc thấp, lúc nghe điện thoại thì đạt đến đỉnh cao hưng phấn, lúc điện thoại cúp thì rơi xuống đáy vực.

Người giúp đỡ cuối cùng, tia hy vọng duy nhất.

Mất rồi sao?

Lâm Thanh Châu lẩm bẩm: “Cứ thế vứt bỏ nhà họ Lâm mà đi thật sao?”

Các gia tộc giàu có khác ở An Thành lại quan tâm đến vấn đề khác.

Cao thủ ở đầu bên kia điện thoại nói ông ta cũng không phải đối thủ của Trần Thái Nhật.

Vậy rốt cuộc Trần Thái Nhật mạnh đến mức nào?

Trần Thái Nhật cũng tỏ vẻ hơi bất ngờ, anh chớp mắt, giọng nói lạnh tanh.

“Ông muốn chết kiểu gì nào?”

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play