Lúc Trần Thái Nhật nghe thấy câu nói này, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.
Sao hôm nay đồ đệ mình cứ tranh giành với mình vậy chứ, sau này không thương con bé này nữa!
May là giọng nói nhẹ nhàng của Vân Vũ Phi lại khẽ vang lên.
“Hôm nay thật sự tôi mệt lắm rồi, chuyện quần áo để mai hẵng nói đi, ngủ ngon nha Ninh Bảo”.
Tảng đá đè nặng trong tim Trần Thái Nhật lập tức rơi xuống đất.
Anh lặng lẽ đứng ở góc hành lang chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng Ninh Yên Nhiên bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ trong tranh bước ra bên ngoài.
Vân Vũ Phi chậm rãi bước đi, tới góc rẽ thì phát hiện ra Trần Thái Nhật vẫn đang đứng đợi.
Hai người đều không hề ngạc nhiên.
Trần Thái Nhật chỉ bật cười, còn Vân Vũ Phi thì đỏ mặt.
Lúc này, đàn ông phải chủ động một chút mới được.
Trần Thái Nhật nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bạn gái.
“Lần này em đến Yến Kinh là vì có chuyện gì cần làm sao?”
Gương mặt vẫn còn đỏ bừng của Vân Vũ Phi đột nhiên hơi hiếu kỳ.
“Sao anh biết thế?”
“Anh nhìn thấy giấy thông báo trong túi em rồi, em đến để phỏng vấn vòng hai nghiên cứu sinh có đúng không? Không ngờ ở đại học Yến Kinh, Vân Vũ Phi nhà anh còn là một sinh viên xuất sắc”.
“Ai là của nhà anh chứ…”
Vân Vũ Phi ngại ngùng phản bác lại một câu, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông tay ra, ngược lại còn siết chặt hơn.
Tình cảm ngọt ngào lên men giữa hai người, Vân Vũ Phi đưa mắt nhìn sang, xung quanh không có ai, sau đó cô chậm rãi tiến lại gần rồi ôm lấy Trần Thái Nhật, nhón chân khẽ hôn lên môi anh.
Trần Thái Nhật khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn nồng nàn sau khi rất lâu mới gặp lại, không nhịn được mà ôm đối phương càng chặt hơn.
Không biết bao lâu sau, hai người mới buông nhau ra.
Sự dịu dàng trong mắt Vân Vũ Phi khiến cho vẻ đẹp vốn đã tuyệt thế càng trở nên mê người hơn.
Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được ánh mắt như vậy.
Trần Thái Nhật không nói gì, anh bế Vân Vũ Phi lên theo kiểu công chúa, người con gái ấm áp mềm mại, nhẹ như không xương.
Khoảnh khắc Vân Vũ Phi vì xấu hổ mà chạy trốn khỏi phòng, cảm xúc xuống dốc.
Không ngờ cuối cùng lại được nếm mật ngọt.
Sự dịu dàng của Genko giống như nắng ấm, Trần Thái Nhật lúc này rõ ràng đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.
Rắc.
Không biết đã qua bao lâu.
Một giọng nói dịu dàng đột nhiên nhắc nhở.
“Chủ nhân, ván giường hình như… gãy mất rồi”.
“Sẽ có người đến sửa thôi”.
…
Ngày hôm sau, Trần Thái Nhật vô cùng thoải mái, đổi một căn phòng hạng sang để nghỉ ngơi cả buổi sáng.
Buổi chiều Genko mới ra ngoài làm việc, trước khi đi còn mang theo cả quầng thâm mắt, nhưng biểu cảm lại ngọt ngào như ăn mật ngọt.
Ban ngày, Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi ra ngoài dạo chơi, anh biết rằng ngày mai là tới buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh nên đã đồng ý sẽ cùng cô thăm thú một vòng vườn trường.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, thái độ của Vân Vũ Phi với Trần Thái Nhật vô cùng xấu hổ.
Thế nhưng sau khi ngủ cùng phòng với Ninh Yên Nhiên thì càng cảm thấy không nên một mình tới tìm Trần Thái Nhật vào buổi tối.
Giải thích một hồi, Vân Vũ Phi mang theo vẻ không cam tâm và ấm ức, sợ Trần Thái Nhật nổi giận.
Dù sao cũng là trốn chạy trước khi lâm trận, bỏ mặc bạn trai ở lại một mình.
Trần Thái Nhật vô cùng rộng lượng an ủi cô.
Vân Vũ Phi không hiểu gì, tỏ vẻ cảm kích, cả ngày cứ dính lấy anh, ôm lấy cánh tay không chịu buông ra, lúc không có ai còn chủ động hôn, khiến cho đám đàn ông bên đường đều đố kỵ không thôi.
Trần Thái Nhật thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Một ngày nghỉ ngơi, Trần Thái Nhật đột nhiên có một loại cảm giác.
Nếu như không có tai nạn, không có thù hận, có lẽ bản thân sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ, lựa chọn mỗi ngày cùng bạn gái dạo phố, ăn uống, yêu đương hò hẹn.
Bình thường chính là hạnh phúc.
Trở về khách sạn, Vân Vũ Phi tìm Ninh Yên Nhiên - “bạn thân mới” của mình để đi chơi.
Genko cũng mang về tin tức mới nhất.
Trần Thái Nhật ngồi trong phòng, lật xem tài liệu trong tay, biểu cảm vô cùng lạnh lùng.
“Nói như vậy thì cũng không thể khẳng định rằng chuyện năm xưa của tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà họ Phùng”.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT