Lúc Trần Thái Nhật nghe thấy câu nói này, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.

Sao hôm nay đồ đệ mình cứ tranh giành với mình vậy chứ, sau này không thương con bé này nữa!

May là giọng nói nhẹ nhàng của Vân Vũ Phi lại khẽ vang lên.

“Hôm nay thật sự tôi mệt lắm rồi, chuyện quần áo để mai hẵng nói đi, ngủ ngon nha Ninh Bảo”.

Tảng đá đè nặng trong tim Trần Thái Nhật lập tức rơi xuống đất.

Anh lặng lẽ đứng ở góc hành lang chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng Ninh Yên Nhiên bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ trong tranh bước ra bên ngoài.

Vân Vũ Phi chậm rãi bước đi, tới góc rẽ thì phát hiện ra Trần Thái Nhật vẫn đang đứng đợi.

Hai người đều không hề ngạc nhiên.

Trần Thái Nhật chỉ bật cười, còn Vân Vũ Phi thì đỏ mặt.

Lúc này, đàn ông phải chủ động một chút mới được.

Trần Thái Nhật nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bạn gái.

“Lần này em đến Yến Kinh là vì có chuyện gì cần làm sao?”

Gương mặt vẫn còn đỏ bừng của Vân Vũ Phi đột nhiên hơi hiếu kỳ.

“Sao anh biết thế?”

“Anh nhìn thấy giấy thông báo trong túi em rồi, em đến để phỏng vấn vòng hai nghiên cứu sinh có đúng không? Không ngờ ở đại học Yến Kinh, Vân Vũ Phi nhà anh còn là một sinh viên xuất sắc”.

“Ai là của nhà anh chứ…”

Vân Vũ Phi ngại ngùng phản bác lại một câu, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông tay ra, ngược lại còn siết chặt hơn.

Tình cảm ngọt ngào lên men giữa hai người, Vân Vũ Phi đưa mắt nhìn sang, xung quanh không có ai, sau đó cô chậm rãi tiến lại gần rồi ôm lấy Trần Thái Nhật, nhón chân khẽ hôn lên môi anh.

Trần Thái Nhật khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn nồng nàn sau khi rất lâu mới gặp lại, không nhịn được mà ôm đối phương càng chặt hơn.

Không biết bao lâu sau, hai người mới buông nhau ra.

Sự dịu dàng trong mắt Vân Vũ Phi khiến cho vẻ đẹp vốn đã tuyệt thế càng trở nên mê người hơn.

Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được ánh mắt như vậy.

Trần Thái Nhật không nói gì, anh bế Vân Vũ Phi lên theo kiểu công chúa, người con gái ấm áp mềm mại, nhẹ như không xương.

Vân Vũ Phi dựa sát vào vòm ngực, biểu cảm cam chịu.

Trần Thái Nhật ôm cô đi đến trước cửa phòng mình.

Bíp, vân tay tự động mở cửa.

Mặt Trần Thái Nhật lộ ra nụ cười thắng lợi, đêm nay chắc chắn sẽ là một…

“Chủ nhân, anh về rồi”.

Một giọng nói vang lên trong phòng đột ngột phá vỡ tất cả mộng tưởng.

Trong nháy mắt, cảnh tượng chợt trở nên thật khó xử.

Genko cầm những vật dụng lau chùi, chổi quét và giẻ lau trong tay, vẫn giữ nguyên tư thế đang dọn dẹp mặt bàn.

Trần Thái Nhật đang ôm người đẹp mềm mại như ngọc trong tay, bất cứ một người khoẻ mạnh nào nhìn vào cũng biết sắp sửa phát sinh chuyện gì.

Vân Vũ Phi cũng sững sờ.

Ba người đưa mắt nhìn nhau rất lâu.

Đột nhiên, mặt Vân Vũ Phi đỏ bừng lên, nhảy xuống khỏi vòng tay của Trần Thái Nhật.

“Tối nay em sang ngủ cùng Ninh Bảo nhé! Ngủ ngon…”

Vừa dứt lời, bóng dáng xinh đẹp đã chuồn mất tăm.

Cạch.

Cửa phòng đã đóng lại.

Trần Thái Nhật vẫn giữ nguyên tư thế vòng tay ôm kiểu công chúa, trong lòng đang rỉ máu, khóc không ra nước mắt.

Hôm nay tuyệt đối không phải là ngày phù hợp để nói chuyện yêu đương.

Sau này trước khi ra khỏi cửa phải xem giờ hoàng đạo.

Genko nuốt nước bọt, cảm thấy lo lắng bất an, hai tay bấu lại rồi siết chặt lấy giẻ lau giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.

“Chủ nhân… tôi… tôi không hề cố ý làm phiền anh”.

Trần Thái Nhật bất lực xua tay.

Đối với Genko đáng yêu, biết nghe lời lại còn hiểu chuyện, bản thân còn có thể nói gì cơ chứ?

Ngay cả mấy lời trách mắng cũng không nỡ nói ra.

Bỏ đi, tương lai còn dài mà.

“Không sao, chuyện liên quan đến hành tung mấy năm đó của Hồ Cửu Phong, cô điều tra thế nào rồi?”

“Bên phía hacker và Cục hồ sơ đang điều tra rồi, hai ngày tới sẽ có kết quả, sau khi sắp xếp xong xuôi thì tôi trở về trước”.

Trần Thái Nhật gật đầu.

Genko chính là thư ký toàn quyền của anh ở Yến Kinh, những chuyện này giao cho cô ấy làm, anh thật sự rất yên tâm.

“Được rồi, hai ngày này cô cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi, không cần quét dọn phòng nữa, khách sạn sẽ cho người tới dọn dẹp sạch sẽ”.

Genko chớp đôi mắt xinh đẹp, lặng lẽ gật đầu.

Hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Genko không hề có ý quay gót rời đi.

Trần Thái Nhật bắt đầu không có phản ứng, vài phút trôi qua, đột nhiên cũng không biết nên làm thế nào.

Genko không muốn đi, chả lẽ mình lại còn phải đuổi cô ấy đi?

Nhất thời hơi rối rắm.

Genko phát hiện ra vẻ biến hoá trên mặt Trần Thái Nhật, khẽ bật cười, trông rất dễ thương.

Người đẹp trước mặt đành chủ động quấn lấy Trần Thái Nhật.

Đóng cửa rồi quay trở lại.

Cô ấy khẽ ôm lấy chủ nhân của mình từ phía sau lưng.

“Genko, cô không buồn ngủ sao?”

“Buồn ngủ nên tôi muốn nghỉ ngơi rồi”.

“…”

“Chủ nhân…”

“Hả?”

“Genko vừa mới ghen đấy, mong chủ nhân có thể bù đắp cho tôi”.

Trần Thái Nhật khẽ run lên, cảm thấy cơ thể sau lưng đang dần tăng nhiệt.

Bụp.

Không hiểu vì lý do gì mà đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm.

“Chủ nhân, Genko đi theo anh lâu như vậy, hôm nay muốn có một chút phần thưởng”.

Nơi này hành động chiến thắng lời nói.

Trong phòng truyền đến một thứ âm thanh rất nhỏ.

Tâm trạng của Trần Thái Nhật đã trải qua quá nhiều thay đổi nhanh chóng trong ngày hôm nay.

Khoảnh khắc gặp được Vân Vũ Phi, cảm xúc dâng trào.

Khoảnh khắc Vân Vũ Phi vì xấu hổ mà chạy trốn khỏi phòng, cảm xúc xuống dốc.

Không ngờ cuối cùng lại được nếm mật ngọt.

Sự dịu dàng của Genko giống như nắng ấm, Trần Thái Nhật lúc này rõ ràng đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.

Rắc.

Không biết đã qua bao lâu.

Một giọng nói dịu dàng đột nhiên nhắc nhở.

“Chủ nhân, ván giường hình như… gãy mất rồi”.

“Sẽ có người đến sửa thôi”.



Ngày hôm sau, Trần Thái Nhật vô cùng thoải mái, đổi một căn phòng hạng sang để nghỉ ngơi cả buổi sáng.

Buổi chiều Genko mới ra ngoài làm việc, trước khi đi còn mang theo cả quầng thâm mắt, nhưng biểu cảm lại ngọt ngào như ăn mật ngọt.

Ban ngày, Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi ra ngoài dạo chơi, anh biết rằng ngày mai là tới buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh nên đã đồng ý sẽ cùng cô thăm thú một vòng vườn trường.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, thái độ của Vân Vũ Phi với Trần Thái Nhật vô cùng xấu hổ.

Thế nhưng sau khi ngủ cùng phòng với Ninh Yên Nhiên thì càng cảm thấy không nên một mình tới tìm Trần Thái Nhật vào buổi tối.

Giải thích một hồi, Vân Vũ Phi mang theo vẻ không cam tâm và ấm ức, sợ Trần Thái Nhật nổi giận.

Dù sao cũng là trốn chạy trước khi lâm trận, bỏ mặc bạn trai ở lại một mình.

Trần Thái Nhật vô cùng rộng lượng an ủi cô.

Vân Vũ Phi không hiểu gì, tỏ vẻ cảm kích, cả ngày cứ dính lấy anh, ôm lấy cánh tay không chịu buông ra, lúc không có ai còn chủ động hôn, khiến cho đám đàn ông bên đường đều đố kỵ không thôi.

Trần Thái Nhật thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Một ngày nghỉ ngơi, Trần Thái Nhật đột nhiên có một loại cảm giác.

Nếu như không có tai nạn, không có thù hận, có lẽ bản thân sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ, lựa chọn mỗi ngày cùng bạn gái dạo phố, ăn uống, yêu đương hò hẹn.

Bình thường chính là hạnh phúc.

Trở về khách sạn, Vân Vũ Phi tìm Ninh Yên Nhiên - “bạn thân mới” của mình để đi chơi.

Genko cũng mang về tin tức mới nhất.

Trần Thái Nhật ngồi trong phòng, lật xem tài liệu trong tay, biểu cảm vô cùng lạnh lùng.

“Nói như vậy thì cũng không thể khẳng định rằng chuyện năm xưa của tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà họ Phùng”.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play