Nhìn dáng vẻ Trình Văn chẳng khác gì bị một đàn trâu giày xéo, vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi.
Nhìn thấy Ninh Vinh Lễ, hắn khóc lóc lao tới, quỳ phịch xuống đất, ai oán kể lể.
"Bác ơi, cháu thảm quá!"
Ninh Vinh Lễ sửng sốt.
“Cháu nói gì thế? Chẳng phải bác bảo cháu đi chặn tên Trần Thái Nhật kia sao? Sao cả người toàn vết thương thế này?”
Trình Văn sững sờ, ngoạc miệng kể lể.
"Vết thương của cháu đều do tên Trần Thái Nhật gây ra!"
"Cậu ta dám đánh cháu sao? Còn ra tay nặng thế này nữa?"
Trình Văn lắc đầu.
"Hắn... không đánh cháu".
Ninh Vinh Lễ suýt nữa thì tức chết.
"Cháu đùa bác đấy à? Cậu ta không đánh cháu, sao cháu lại bảo vết thương này do cậu ta gây ra?"
Trình Văn quỳ dưới đất, nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ có thể mặt nhăn mày nhó.
"Có lẽ hắn biết một số võ công đặc biệt, dù sao thì người bị đánh là hắn, nhưng người bị thương lại là cháu".
Ninh Vinh Lễ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn Trình Văn đầy khinh bỉ.
"Các anh em đi cùng cháu đâu?"
"Chắc là đã về hết rồi, bọn họ bị Trần Thái Nhật dọa sợ, hắn ép bọn họ cùng đến nhà họ Ninh để ra oai cho hắn".
"Ồ".
Ninh Vinh Lễ đang định gật đầu, thì bỗng nhận ra sự bất thường.
"Cháu vừa nói gì cơ? Trần Thái Nhật... ép mấy trăm thuộc hạ nhà họ Ninh đến ra oai sao? Cậu ta đến nhà họ Ninh rồi à? Ở đâu?"
Trình Văn lắc đầu, tỏ ý hắn cũng không biết.
Trán Ninh Vinh Lễ bỗng túa mồ hôi lạnh, tóm lấy một tên thuộc hạ trẻ tuổi ở bên cạnh.
Tên này là một trong số các anh em xuống từ mấy chục chiếc xe việt dã kia.
"Cậu nói cho tôi biết! Người đàn ông vừa rời đi kia tên là gì?"
Tên bị tóm lấy sắp khóc đến nơi, vẻ mặt sợ hãi, run rẩy nói.
"Anh ta là... khách quý của nhà họ Ninh".
Bốp! Ninh Vinh Lễ thẳng tay tát một cái.
"Khách quý cái đầu cậu ấy! Tôi hỏi cậu, cậu ta tên là gì?"
"Trần... Trần Thái Nhật".
Đường đường là gia chủ nhà họ Ninh, người quản lý của nhà giàu hoàng kim, mà lúc này phải ngẩn ra.
Sét đánh giữa trời quang!
Tất cả đều là dối trá!
Nhớ lại những biểu hiện của Trần Thái Nhật sau khi đến nhà họ Ninh, Ninh Vinh Lễ bỗng cảm thấy tức lồng ngực, một luồng máu nóng xộc thẳng lên, nhưng lại bị ông ta cố nuốt xuống.
Ông ta trừng mắt nhìn bóng dáng chiếc xe vừa rời đi.
"Đồ súc sinh! Cầm thú! Dám lừa cả tôi! Thằng khốn kiếp! Mau lái máy bay trực thăng đến đây! Nếu còn không đuổi theo thì không kịp mất!"
…
Trần Thái Nhật ngồi trên xe, kể lại mọi chuyện với Ninh Yên Nhiên.
Người đẹp số một Hoa Hạ sững sờ hơn một phút.
"Sư phụ, người không đùa đấy chứ?"
"Tôi đùa với cô chắc, chẳng phải bây giờ cô đã bị tôi trộm đi sao, có phải nằm mơ đâu".
Ninh Yên Nhiên khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt tỏ vẻ không dám tin.
Cô ấy dừng một giây rồi phì cười.
"Ha ha ha ha! Trời ơi, thế này cũng được, bố con bị sư phụ lừa cho thê thảm thật".
Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu.
"Chỉ mong về sau gặp lại ông ta, cô không bị đánh cho một trận".
Ninh Yên Nhiên cười chảy nước mắt, xua tay.
"Yên tâm đi, bố con thương con lắm, chắc chắn sẽ không đánh con đâu, ha ha ha. Nhưng sư phụ phải cẩn thận đấy, không chừng lát nữa ông ấy sẽ đuổi tới nơi".
Vi Giác Nghiệp đang lái xe đằng trước tỏ vẻ không phục.
"Tính năng tăng tốc của chiếc xe này đỉnh lắm, chúng ta lên đường cao tốc lâu như vậy rồi, cho dù ông ta lái xe đua thì cũng chưa chắc đuổi kịp".
Bỗng nhiên tai Trần Thái Nhật động đậy, anh cười nhăn nhó, quay đầu lại nói với Ninh Yên Nhiên.
"Cái miệng quạ xui xẻo này".
Mọi người trên xe sửng sốt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vù vù từ xa đến gần, càng lúc càng ồn, càng lúc càng rõ ràng.
Vẻ mặt Genko tò mò, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bỗng kêu lên.
"Chủ nhân! Có một chiếc máy bay trực thăng, hình như là nhằm vào chúng ta!"
Mọi người đều nhìn ra ngoài.
Một chiếc máy bay trực thăng được sơn màu đen bóng loáng, mang theo tiếng gió vù vù, lướt qua trên đầu bên cạnh đường cao tốc, mục tiêu là chiếc xe của Trần Thái Nhật.
Mẹ kiếp, xe dù nhanh cũng đâu nhanh bằng máy bay được!
Vi Giác Nghiệp tỏ vẻ không phải xe mình vô dụng, mà là đối phương trang bị quá tốt.
Trần Thái Nhật vẫn bình thản.
"Mở cửa sổ xe đi, tôi lên đó nói mấy lời".
"Sư phụ cẩn thận đấy".
Trên đường cao tốc, cửa xe vừa mở, tiếng gió vù vù như sấm.
Trần Thái Nhật nhảy lên trên nóc xe qua cửa sổ.
Tại sao lần nào đối thoại với người nhà họ Ninh cũng đều trong tình cảnh bị đuổi giết trên đường cao tốc thế này?
Hơn nữa, tại sao lần nào anh cũng phải lên nóc xe mới có thể giải quyết vấn đề chứ?
Trần Thái Nhật không hiểu, cũng không thèm nghĩ nữa.
Trên máy bay trực thăng.
Sắc mặt Ninh Vinh Lễ xanh mét, qua cửa kính nhìn thấy bóng dáng trên nóc xe, ông ta tức muốn bốc khói.
"Đuổi theo, giữ khoảng cách, thằng khốn kiếp này, tôi chỉ muốn ném một quả bom xuống đó cho cậu ta về chầu trời".
Máy bay trực thăng hạ thấp đầu xuống, nhanh chóng lơ lửng trên nóc xe ở khoảng cách năm mét với vận tốc bằng ô tô.
Ninh Vinh Lễ mở cửa kéo ở bên sườn máy bay, nhoài nửa người ra ngoài.
"Trần Thái Nhật! Đồ vô liêm sỉ, tôi có ngu mới tin cậu! Mau trả con gái cho tôi, thì tôi tha không giết cậu!"
Ninh Vinh Lễ cũng là một kẻ tàn nhẫn quyết đoán, lập tức vung chiếc lưới cá, có vẻ như muốn ném xuống.
“Trần Thái Nhật, nếu cậu còn không dừng xe, thì tôi ném đấy!”
“Gia chủ Ninh, ông đừng ép tôi!”
“Ép cậu thì sao chứ? Tôi chỉ cho cậu mười giây suy nghĩ, nếu không cứ chờ chết đi!”
Trong mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng, hai tay ôm ngực, đứng sừng sững trước làn gió phần phật.
“Nếu đã vậy thì tôi cho ông hai giây, bảo phi công của ông giữ cần điều khiển cho chắc”.
Ninh Vinh Lễ biến sắc, không rõ Trần Thái Nhật định giở trò gì.
Bỗng Trần Thái Nhật gầm lớn một tiếng với không trung.
“Nổ!”
Thời gian dường như dừng lại, một luồng gợn sóng có thể thấy được bằng mắt thường truyền từ trong miệng Trần Thái Nhật ra, quét về phía chiếc máy bay trực thăng như gió lốc.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng vỡ đinh tai nhức óc vang lên.
Cửa sổ chính bằng thủy tinh trước mặt phi công trên chiếc máy bay trực thăng to lớn, bỗng chốc vỡ vụn!
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT