*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người trên máy bay nghe thấy thế đều há hốc miệng.
Cô tiếp viên hàng không tướng mạo thanh tú kia lại càng kinh ngạc hơn, cái miệng há rất to.
“Anh… anh nói gì cơ? Rõ ràng anh ta uống nhiều rượu mà! Tôi đắp cho anh ta tấm thảm, bây giờ đang ngủ say, sao lại chết được chứ?”
Trần Thái Nhật không quan tâm đến cô tiếp viên hàng không, anh bước tới bên cạnh người đàn ông mặt đỏ đang bị trói, cúi người xuống kiểm tra thật kĩ.
Anh chàng an ninh hàng không đứng dậy, định nói gì đó.
Trần Thái Nhật lia ánh mắt lạnh lùng qua, cậu ta liền rụt người lại, hai chân hơi run rẩy, lập tức ngồi về vị trí cũ.
Lúc này, máy bay đã dừng hẳn lại, nhưng vì bị Trần Thái Nhật chặn lại, nên mọi người trong khoang đều không ra được.
Cô tiếp viên hàng không đứng phía sau, sắc mặt trắng bệch, bắt đầu dùng bộ đàm hô hoán.
“Sân bay, sân bay, chúng tôi là chuyến bay XX, bây giờ có người cần hỗ trợ y tế khẩn cấp, xin cử ngay nhân viên y tế trực ban đến đây!”
Các hành khách phía sau hơi mất kiên nhẫn.
“Này! Chặn lối ra thế là có ý gì vậy?”
“Rõ ràng người kia đang ngủ mà, dựa vào đâu mà anh nói người ta chết, đúng là miệng quạ!”
“Lần sau tôi sẽ không ngồi hãng máy bay này nữa, đúng là xui xẻo!”
“Cho tôi xuống trước đi, tôi có việc gấp!”
Tiếng bàn tán ồn ào.
Trên máy bay xảy ra án mạng, chuyện này thực sự quá xa vời với kinh nghiệm thường thức của mọi người.
Không ít người tỏ vẻ bất mãn.
Bây giờ cô tiếp viên hàng không cũng hơi lóng ngóng, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phương án tạm hoãn việc xuống máy bay.
Nếu trên máy bay có người chết thật, thì đây là sự cố rất lớn đối với cả tổ bay, không khéo còn mất cả việc.
Bây giờ chỉ có thể chờ bác sĩ tới kiểm tra kĩ càng rồi kết luận.
Cũng may bác sĩ trực ban của sân bay thông thường đều ở gần bãi đỗ máy bay, cũng cách nơi này không xa lắm.
Trần Thái Nhật không quan tâm đến sự hỗn loạn phía sau, anh dùng ngón tay khẽ đặt lên động mạch chủ ở cổ người đàn ông mặt đỏ, nhíu mày.
Anh ra tay nhanh như chớp, điểm trúng hai huyệt đạo trên người đối phương.
Sau đó anh đứng dậy, nói với cô tiếp viên hàng không đang căng thẳng phía sau.
“Tạm thời không chết được, chờ bác sĩ đến đi, chắc anh ta bị trúng độc rồi”.
Anh vừa nói xong, các hành khách phía sau đều kinh hãi.
Trúng độc?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không thể tưởng tượng được một người ban nãy còn hùng hổ muốn xông đến buồng lái, bây giờ chớp mắt đã biến thành một kẻ xui xẻo trúng độc sắp chết.
Mấy người phía sau thấp giọng cười.
“Nổ quá đấy, trúng độc, mưu sát, quay phim chắc?”
“Phải đấy, phải đấy, tý nữa bác sĩ đến, nếu phát hiện chỉ là đang ngủ thì mới nực cười”.
“Vừa nãy người đàn ông mặt đỏ kia đáng sợ thế cơ mà, nhe nanh múa vuốt. Trúng độc á? Thần kinh chắc?”
Tiếng chất vấn xôn xao, ai nấy đều nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt nghi ngờ.
Genko bước từ phía sau tới, sức hấp dẫn của mặt học sinh, thân hình phụ huynh lập tức khiến đám đàn ông nhìn chằm chằm.
Cô bước tới trước mặt Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân, hung thủ mà anh nói có phải là…”
Nói xong, ánh mắt cô liếc về một phía.
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Tám chín mươi phần trăm, bây giờ phải xem kết quả kiểm tra của bác sĩ, rồi mới có thể lấy được bằng chứng cuối cùng”.
Không đến năm phút, bên ngoài thang cuốn sân bay có tiếng xôn xao.
Cơ trưởng và tiếp viên hàng không vội vàng mở cửa, để một bác sĩ mặc áo blouse trắng vào.
“Ai bị bệnh thế? Ở đâu vậy?”
Tiếp viên hàng không dẫn nam bác sĩ trực ban đến chỗ người đàn ông mặt đỏ.
Bác sĩ là người trung niên, nhìn có vẻ kinh nghiệm phong phú, ngay khi nhìn thấy người đàn ông mặt đỏ, ông ấy không khỏi nhíu mày.
Vẻ mặt này khiến tất cả hành khách đều thấy bất an.
Lẽ nào có vấn đề thật?
Y tá đi cùng đẩy thiết bị kiểm tra đơn giản tới, tiến hành thao tác dưới sự chỉ huy của bác sĩ.
Sau khi xem một lượt máu, nước bọt, giác mạc.
Bác sĩ nghiêm mặt đứng dậy, nói với tiếp viên hàng không và cơ trưởng.
“Người này bị tiêm chất gây ảo giác đủ để gây chết người, nhưng hình như độc tố đã bị phong tỏa trong mạch máu, vẫn chưa đến tim, bây giờ cứu vẫn kịp”.
Ồ!
Đám người lập tức ồ lên, tiếng chất vấn lập tức im bặt.
Tiếng cười nhạo, tiếng trò chuyện huyên náo, và cả tiếng chất vấn Trần Thái Nhật vừa nãy, lập tức biến mất.
Trong lòng mọi người bắt đầu thấy sợ hãi.
Thế thì đáng sợ thật đấy, chỉ ngồi máy bay thôi mà.
Vậy mà có người hạ độc thật!
Chất gây ảo giác là cái gì?
Sau mấy giây, tất cả mọi người trên máy bay đều dồn mắt nhìn người đàn ông kia.
Trần Thái Nhật ngồi trên vị trí cạnh lối đi, vẻ mặt bình thản, đang hưởng thụ cảm giác được Genko đấm vai mát xa.
Bây giờ, tất cả mọi người đều có cảm giác.
Cao nhân đến từ thế giới khác.
Người đàn ông này chắc chắn không phải người bình thường.
Cơ trưởng đeo kính, thoạt nhìn kinh nghiệm lão luyện, bước đến trước mặt Trần Thái Nhật, hỏi với giọng điệu cung kính.
“Cậu Trần, xin hỏi làm sao cậu phát hiện Hàn Vạn Lý gặp nguy hiểm về tính mạng vậy?”
“Hàn Vạn Lý? Ông đang nói về người đàn ông cao to vạm vỡ kia sao?”
“Đúng vậy”.
“Vậy còn phải hỏi sao? Nhịp tim đập của anh ta từ 70 lần mỗi phút giảm xuống còn 40 lần mỗi phút, nếu còn giảm xuống nữa, thì huyết áp sẽ không cung cấp đủ oxy, người tự nhiên sẽ chết”.
Cơ trưởng, tiếp viên hàng không, an ninh hàng không và tất cả các hành khách khác đều sửng sốt.
Sao anh biết nhịp tim của anh ta thay đổi chứ?
Trần Thái Nhật chớp mắt.
“À đúng rồi, các người không nghe được”.
Xung quanh đột nhiên im phăng phắc.
Không ít người có mặt bỗng nảy sinh kích động muốn đánh người.
Đây là sự khinh bỉ một cách quang minh chính đại, mà không thể phản bác lại được.
Nghe được nhịp tim…
Mẹ kiếp, cách lớp da và xương sườn, ai mà nghe được chứ?
Vậy mà Trần Thái Nhật lại nghe ra được!
Trong tình huống không có ống nghe, không có bác sĩ, mà Trần Thái Nhật vẫn có thể phán đoán một cách chính xác Hàn Vạn Lý bị trúng độc.
Thế này khác gì là thần!
Tất cả mọi người vô thức hiểu ra một chuyện.
Trần Thái Nhật chắc chắn không phải một hành khách thông thường, khả năng của anh vượt xa phạm trù nhận thức của người bình thường.
Không còn ai kêu gào đòi xuống máy bay nữa.
Các hành khách dần hình thành sự ăn ý, giao quyền quyết định cho Trần Thái Nhật.
“Genko, bảo các hành khách xuống máy bay, giữ người kia lại”.
Trần Thái Nhật phất tay, lập tức sắp xếp Genko đứng cạnh lối đi, hình thành thế gọng kìm với nhân viên an ninh.
Tiếp viên hàng không và cơ trưởng không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Trần Thái Nhật, bắt đầu tự giác làm thuộc hạ, phối hợp với sự kiểm tra của Genko.
Nếu như có thể bắt được hung thủ trên máy bay, đối với công ty hàng không sẽ là công lớn thấy nghĩa quên mình, nên các thành viên tổ bay đều rất phối hợp.
Bầu không khí trên máy bay bỗng trở nên kỳ dị.
Mấy hành khách quả thực vội vã xuống máy bay, thấy cơ trưởng đã bắt đầu cho đi, liền thu dọn hành lý lục tục rời đi.
Genko đứng ở cạnh lối đi, ánh mắt bình thản, nhanh chóng quét một lượt từng người đang xuống máy bay.
Nhân viên an ninh hoàn toàn nghe theo lệnh của cô.
Genko nhìn một nhà ba người, bình thản nói.
“Cho qua, người tiếp theo”.
Một người đàn ông ăn mặc như sinh viên.
“Cho qua, người tiếp theo”.
Một người phụ nữ sang trọng mặt trát đầy phấn.
“Không phải cô ta, tiếp tục”.
Đột nhiên, một khuôn mặt đẹp trai bước tới trước mặt Genko.
Dứt lời, hắn xốc lại chiếc balo của mình, hất tóc, xoay người định bước đi.
Khuôn mặt Genko bỗng nở nụ cười nhạt, mang theo khinh bỉ.
“Anh Lục Nhất Bác, xin anh dừng bước”.
- -------------------