Không ngồi thì thôi, cái xác vừa ngồi dậy, mấy người phụ nữ khá yếu đuối bên cạnh đã bị dọa sợ đến mức ngất xỉu.
“Xác chết sống lại!”
Cùng với một tiếng thét chói tai của đám người, đội ngũ vốn cùng chung mối thù sụp đổ trong chớp mắt.
Tất cả mọi người liều mạng lùi về sau như điên, khí thế và tinh thần đoàn đội không dễ gì mới tụ tập lại, đã biến mất không còn sót lại gì trong tích tắc.
Ngay cả những tên đàn em của Phó Vân Đào cũng sợ chết khiếp chạy trở về như bị điên.
Cái này cũng không kỳ lạ, chuyện thường tình của con người.
Nếu trên đường gặp phải côn đồ, người nhiều sức lớn đương nhiên lá gan của mọi người rất lớn.
Nhưng bây giờ là trúng tà đấy!
Xác chết ngồi dậy rồi, chuyện đáng sợ như vậy, cầm vũ khí lên còn tác dụng gì nữa chứ.
Đây không phải đóng phim hành động nữa, mà kịch bản đã đổi thành phim kinh dị luôn rồi.
Trần Thái Nhật cất cao giọng nói.
“Đừng chạy, sợ gì chứ? Người vẫn chưa chết, đứng lên cho mọi người nhìn đi!”
Nghe anh nói vậy, đám người vốn bị dọa khóc hơi dừng lại, hoàn hồn chăm chú nhìn mọi chuyện trước mắt, trên gương mặt mỗi người đều mang vẻ sợ hãi mơ hồ.
Ngay cả Tiêu Mai đứng gần đó, sắc mặt cũng trắng bệch.
Chỉ là cô ấy có một trăm phần trăm lòng tin với Trần Thái Nhật, nếu Trần Thái Nhật nói không chết thì cô ấy cũng sẽ tin.
Trần Thái Nhật khẽ cười, tay đỡ thấp sau lưng gã đàn ông lùn, đỡ nhẹ nhàng.
Gã đàn ông lùn vốn đã tắt thở, thật sự đứng bật dậy.
Vẫn chưa hết, hai giây sau, lông mi người đàn ông này bắt đầu run rẩy, chậm rãi mở mắt ra!
Mọi người xung quanh ngỡ ngàng!
Vậy mà lại không chết thật!
Gã đàn ông lùn đứng thẳng tắp, trông vẻ mặt không cảm xúc, hai mắt hơi híp lại, chỉ có thể nhìn thấy một nửa con ngươi, chậm rãi mở ra.
“Vừa nãy là tên nào rủa tôi chết?”
Giọng nói hơi khàn nghe thì giống như giọng của người mắc bệnh nặng vừa tỉnh lại, trong cơ thể thiếu lượng nước phát ra.
Hắn vừa dứt lời, đám người vốn chạy như bay, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Phù, thì ra không xảy ra án mạng…”
“Vậy vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Ủa? Kỳ lạ, tại sao trong tay tôi lại có thêm một cây gậy?”
“Tên khốn nào đẩy tôi lên phía trước vậy?”
“Không phải cậu muốn qua đường à? Sao còn ở đây hóng hớt vậy?”
Tính chất sự việc, chớp mắt từ hiện trường án mạng cấp A chuyển thành tai nạn va chạm bị thương bên đường cấp độ nhàm chán.
Sức hấp dẫn đối với đám người hóng hớt bình thường thoáng chốc giảm xuống mức độ mờ nhạt.
Đám đàn em do Phó Vân Đào cử đến lập tức trợn mắt há mồm.
Mẹ kiếp, vậy kế hoạch đổ tội giết người đã vạch ra lúc trước thì sao?
Tên đàn em tình nguyện chết kia, sao lại sống lại rồi?
Giờ dẫn dắt câu chuyện kiểu gì được đây?
Còn đi vu oan thế nào nữa?
Hai mươi mấy người đầy vẻ kinh ngạc và dấu hỏi trong đầu còn chưa được giải quyết, chỉ nghe thấy gã đàn ông lùn bỗng nói một câu.
“Mấy tên khốn các người, không nhìn thấy chủ nhân đến sao? Còn không mau quỳ xuống!”
Đám người lại sững sờ.
Đúng lúc này, trong lòng bàn tay trái của Trần Thái Nhật chợt lóe lên một mảng ánh sáng bạc, với góc độ nhỏ không thể thấy, cổ tay khẽ run rồi hất nó ra.
Trong năm sáu chục người vây xem, hơn hai mươi người trong đó, bỗng không hẹn mà cùng lấy tay cào cổ, giống như bị con muỗi nào đó đốt phải.
Vì luôn đặt sự chú ý lên người Trần Thái Nhật nên Tiêu Mai phát giác được điểm này, ánh mắt cô ấy đanh lại, phát hiện sự việc hình như không đơn giản như vậy.
Trần Thái Nhật đưa tay ra hiệu Tiêu Mai đừng lên tiếng, rồi lại lấy một cây châm nhỏ hơi thô màu vàng đồng từ trong túi bên trái ra.
Anh dùng ngón cái và ngón giữa xe lại, ngón trỏ bắn nhẹ trên châm đồng.
Vèo.
“Ôi! Mẹ kiếp!”
“Đau chết tôi rồi!”
“Cái thứ gì đâm tôi!”
“Đau quá đi mất!”
Hơn hai mươi người muốn gây chuyện lúc nãy, đột nhiên giống như bị dao đâm, đau đến mức chảy nước mắt, có người sức chịu đựng kém thậm chí không thể đứng thẳng, cong như một con tôm.
Đúng lúc này, gã đàn ông lùn chết đi sống lại, mở miệng nói với giọng điệu chậm rãi.
“Các người còn không hiểu sao? Chủ nhân đã đến rồi, hễ là người bất kính với chủ nhân, hôm nay sẽ chết ở đây vĩnh viễn không được siêu sinh”.
Câu nói này mang theo sự uy hiếp.
Trần Thái Nhật đứng sau lưng gã đàn ông lùn, lạnh lùng nhìn hơn hai mươi kẻ địch trước mặt.
Thật ra từ đầu đến cuối, sự chú ý của đám người kia đều nằm trên người Trần Thái Nhật, đột nhiên phát hiện mục tiêu mình muốn ám sát, đang nhìn mình bằng ánh mắt bình tĩnh, bỗng chốc đã hiểu ra.
Sập bẫy rồi!
Bất thình lình Trần Thái Nhật đã gieo cho họ một thứ gì đó!
Vừa nghĩ đến đó, cả đám người trố mắt nhìn nhau, mồ hôi trên mặt đã rơi xuống, trong đôi mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Vừa nãy là chủ động đánh úp, bây giờ thoáng chốc trở thành người bị khống chế.
Trần Thái Nhật khẽ nhấc tay trái lên, để bọn chúng nhìn rõ kim châm đồng trong tay, không nói lời nào lại bắn nhẹ một cái.
“Ai da! Tôi… Tôi sai rồi!” .
ngôn tình hay“Đau chết tôi rồi!”
“Cứu mạng với! Mẹ ơi, không dám nữa! Không phải tôi xúi giục!”
Cảnh tượng hai mươi người kêu gào như vậy khiến sắc mặt của những người vừa nãy lên án Trần Thái Nhật cũng biến đổi!
Lẽ nào hôm nay thật sự trúng tà sao?
Chọc phải người không nên chọc vào à?
Đám người hóng hớt vốn bị mê hoặc, trong lòng lúc này cũng suy sụp cực độ, dường như trên người mình cũng bắt đầu xuất hiện cơn đau khó hiểu.
Đây là một loại hiệu ứng tâm lý.
Cậu sinh viên đại học vốn dĩ vô cùng tích cực kia đột nhiên ôm bụng.
“Tôi… hình như cũng hơi đau”.
“Tôi cũng vậy”.
“Ôi trời, sao cảm thấy càng lúc càng khó chịu vậy”.
Lần này, đội hình năm sáu chục người dần dần bắt đầu đồng loạt run rẩy toàn thân, mỗi người đều mang vẻ mặt sợ hãi.
Âm thanh sáo rỗng của gã đàn ông lùn lần nữa vang lên.
“Cho các người một cơ hội cuối cùng, ba giây sau quỳ xuống trước mặt nữ chủ nhân, dập đầu ba mươi cái, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Vừa dứt lời, đám người vốn khí thế hung hăng lập tức biết nên làm thế nào.
Đầu tiên là hai mươi mấy tên chột dạ kia.
Để bảo vệ tính mạng, bọn chúng không chút chần chừ, cố nén cơn đau, chậm rãi bước về phía trước, đi đến trước mặt Tiêu Mai.
Phịch!
Đoàn người nối tiếp nhau, đồng loạt quỳ cả một sân!
Lần này náo nhiệt rồi, đám người còn lại vừa nãy tham gia, đột nhiên cảm thấy nếu như mình không quỳ có thể sẽ gặp phải những nguyền rủa khó hiểu nào đó, ai nấy mang theo vẻ khiếp sợ bước lên.
Lại là âm thanh đầu gối chạm đất.
Trần Thái Nhật lặng lẽ đưa tay ra hiệu đã giải quyết xong với Tiêu Mai.
Tiêu Mai chớp đôi mắt to sống động, nhìn sang Trần Thái Nhật với ánh mắt sùng bái.
Giọng nói sáo rỗng của gã đàn ông lùn giống như người dẫn chương trình chủ trì nghi lễ, ánh mắt vô cùng đờ đẫn như không có linh hồn.
“Dập đầu, ba mươi cái! Một cái cũng không được thiếu, đây là trừng phạt dành cho các người dùng ngôn ngữ dơ bẩn mạo phạm nữ chủ nhân!”
Vừa dứt lời, không ai dám đưa ra ý kiến.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay mình bị trúng tà.
Quỳ cũng đã quỳ rồi, vậy thì dập đầu thôi.
Bụp bụp bụp!
Tiếng dập đầu liên tiếp không ngừng, nghe có vẻ giống tiếng gõ trống.
Bên cạnh trạm xe lửa xuất hiện một cảnh tượng khiến người khác lấy làm lạ.
Hơn năm mươi người thành kính dập đầu với một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo nhung.
Không ít người dập đầu đến mức da đầu rướm máu vẫn không dám dừng lại.
Nhiều người đi đường vây xem, thậm chí bắt đầu chụp ảnh lia lịa, thậm chí còn có người nhỏ giọng bàn tán.
“Có phải Bồ Tát chuyển thế không?”
“Tôi thấy giống, đám người đó thành khẩn như vậy mà”.
“Mọi người nhìn người phụ nữ đó giống Bồ Tát ghê đấy!”
Lời nói truyền đến tai Trần Thái Nhật và Tiêu Mai, hai người đều dở khóc dở cười.
Năm phút sau, người quỳ trên đất đã bị hành hạ đến mức tinh thần thể xác suy sụp.
Trong mắt Trần Thái Nhật mang theo chút khinh thường, tay phải khẽ dùng lực.
Gã đàn ông lùn chết đi sống lại cả người run rẩy, đột nhiên hé miệng lên tiếng.
“Người không liên quan mau cút đi! Người tội nghiệt nặng thì theo tôi đến hẻm bên kia tập hợp, chủ nhân có lời phải đích thân hỏi các người!”
- -------------------