Hoàng Oánh cầm ly rượu lên, lùi ra sau lấy đà, định hất nước về phía trước.
Hoàng Thanh Uyển đang ngồi ở phía đối diện, không ngừng khóc lóc, nhìn người cô ruột cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô ta không hề ngăn cản hành động của Hoàng Oánh, vẻ mặt thất thần, chờ đợi giây phút bị sỉ nhục.
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên bay qua bàn tiệc, lao thẳng đến trước mặt Hoàng Oánh.
Sự thù hận trên mặt Hoàng Oánh còn chưa nguôi ngoai thì đột nhiên phát hiện một bóng đen lao về phía mình.
Bà ta không kịp chuẩn bị, thứ gì đó đã bay thẳng vào mặt.
“A!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, thân hình mập mạp trung niên nhờ cuộc sống nhàn nhã của Hoàng Oánh ngã về phía sau, bởi vì mắt không nhìn thấy nên cả đoạn đường loạng choạng vùng vẫy, làm đổ ngã cả chiếc ghế lớn.
Rầm.
Sau khi Hoàng Oánh ngã xuống đất, bà ta chỉ cảm thấy mặt và mắt đau rát, vội vàng lấy thứ đồ trên mặt xuống.
Dùng tay áo lau mắt, cẩn thận xem xét.
Thì ra là một đĩa thức ăn.
Gan lợn xào cay mới ra lò!
Lúc này, nước mắt của Hoàng Oánh lập tức trào ra.
Đương nhiên không phải vì tiếc của mà vì hơi cay bay vào mắt.
Bà ta hung tợn chửi rủa, chật vật đứng dậy với dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
“Là tên khốn nạn nào ném vào mặt tao hả?”
Vù!
Tiếng của một trận gió bay qua.
Lại thêm một đĩa cá sóc chua ngọt!
Bụp!
Lần này, lực chứa trong chiếc đĩa mạnh hơn trước nhiều.
Nó bay thẳng vào mặt Hoàng Oánh và đẩy bà ta ngã xuống đất, choáng váng đầu óc, hơn mười giây sau cũng không đứng dậy nổi.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía người vừa ra tay.
Sắc mặt Trần Thái Nhật rất bình tĩnh, miệng nhai thịt gà, tay chọn thức ăn trên bàn, trong tư thế “hay đĩa vẫn chưa đủ, tôi phải làm lại lần nữa”!
Hoàng Bân với làm da đen nhẻm và khuôn mặt xấu xí, đập bàn, nổi giận.
“Đồ khốn khiếp! Mày nghĩ đây là nơi nào mà dám làm vậy với em gái tao, thật không coi nhà họ Hoàng này ra gì...”
Bụp!
Một bát canh chua cay nóng hổi vừa ra lò đập thẳng vào mặt Hoàng Bân, cả hiện trường trở nên lộn xộn.
Hoàng Thừa sững sờ, sắc mặt không biết là vui hay buồn.
Hoàng Thanh Uyển cũng ngẩn người, nhìn về phía Trần Thái Nhật, mang theo vẻ yên lòng khó giải thích.
Người đàn ông này đã ra tay trước mặt mọi người vì mình!
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
“Được rồi, cuối cùng cũng được yên tĩnh, đừng lo, đây đều là gà, cá, thịt, trứng thôi, không giết người nổi đâu, chúng ta ăn tiếp đi”.
Một lúc sau, hai anh em Hoàng Bân và Hoàng Oánh chống vào ghế bên cạnh, khó khăn đứng dậy.
Hai người không nói gì, dùng khăn mà quản gia đưa cho lau sạch vết bẩn trên mặt.
Cơn phẫn nộ không ngừng dâng lên trong lòng bọn họ.
Con trai và con gái của gia chủ nhà họ Hoàng bị người ta dùng đồ ăn nhà mình nấu ném thẳng vào mặt, ngay trong sân nhà họ Hoàng.
“Bố, đến bây giờ bố vẫn tin mấy lời bậy bạ của thằng nhãi này sao?”
Hoàng Thừa không nói gì, cụ ta cũng không muốn nói.
Điều cụ ta chắc chắn nhất bây giờ là Trần Thái Nhật là người trong lòng của Thanh Uyển, chắc hẳn cậu ta sẽ không đến mức đánh Hoàng Bân và Hoàng Oánh bị thương nặng hoặc chết.
Có ranh giới cuối cùng này là đủ rồi.
Sự im lặng của Hoàng Thừa càng khiến Hoàng Bân trở nên điên cuồng.
“Bố! Nếu bố đã không nói thì bây giờ con đứng ra làm chủ! A Minh đâu!”
Hoàng Bân quát lớn, một tên vệ sĩ lực lưỡng từ bên ngoài chạy vào, theo sau là một đám đàn em hung hăng nối đuôi nhau vào.
Đây đều là những vệ sĩ Hoàng Thừa giao cho Hoàng Bân.
“Mau đánh gãy tay của tên súc sinh này cho tao!”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Nghe lệnh xong, bảy tám tên vệ sĩ lao lên vây quanh Trần Thái Nhật đang gắp đồ ăn.
Hoàng Oánh đứng bên cạnh, lấy tay che một mắt, oán hận nói.
“Anh! Đánh gãy chân của hắn báo thù cho em đi!”
“Nghe thấy chưa hả, đánh gãy chân luôn!”
Tên vệ sĩ A Minh lớn tiếng trả lời, nhìn về phía Trần Thái Nhật giống như nhìn một con cá nằm trên thớt.
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng đưa một quả nho vào miệng, sau đó cầm chiếc khăn bên cạnh lên bình tĩnh lau tay.
“Vẫn không dừng lại à?”
Nói xong, anh liếc nhìn xung quanh.
Hình như không có vũ khí gì thuận tay.
Rồi lại nhìn A Minh trước mặt.
“Dùng tạm anh vậy”.
Nói xong, đứng thẳng dậy, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt A Minh.
Tên vệ sĩ không kinh ngạc mà còn thích thú: “Làm tốt lắm! Hôm nay tao sẽ...”
Còn chưa kịp nói xong, đột nhiên trời đất trở nên quay cuồng.
Trần Thái Nhật hơi cúi xuống, dùng góc độ vô cùng khéo léo, nắm lấy bắp chân của A Minh, kéo mạnh.
Á!
Vệ sĩnh A Minh cao khoảng mét tám trong phút chốc ngã xuống đất, một chân bị Trần Thái Nhật nắm trong tay.
Mọi người đều sững sờ.
Trần Thái Nhật nhìn mấy tên trước mắt.
“Chỉ có mấy tên các người thôi phải không? Nhìn vũ khí đây!”
Nói xong, anh liền nâng tay lên!
Búa tạ bằng thịt người, đánh đâu thắng đó.
Trong tích tắc, bát đĩa, bàn ghế vỡ tan tành, bay tứ tung.
Đám vệ sĩ nhà họ Hoàng chưa từng thấy cảnh tượng này.
Không bao giờ nghĩ dùng một người sống to khỏe làm vũ khí thì phạm vi tấn công có thể mạnh như vậy!
Họ bị vũ khí hình người xoay vòng vòng đập trúng, bay lên không trung.
Ai bị đầu gậy hình người đâm trúng lập tức ngất xỉu.
Hết tên này đến tên khác.
Những người lao lên đều ngã xuống, không một ai có thể đứng dậy được.
Trần Thái Nhật ném vũ khí hình người đầu đầy máu vào tường, lấy một chiếc khăn ướt trên bàn bên cạnh lau tay.
Sau đó, nhìn sang hai anh em Hoàng Bân và Hoàng Oánh đang trợn mắt há mồm đứng bên cạnh.
Anh đang định bước đến thì đột nhiên cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhìn xung quanh tìm kiếm liền phát hiện ra một thứ rất hay.
Hôm nay thời tiết đẹp, bữa tiệc được tổ chức ngoài trời trong sân nhà họ Hoàng.
Ở góc đông bắc trong sân đặt một hòn non bộ.
Hòn nam bộnày cao bằng hai người đàn ông trưởng thành, đơn giản mà nặng, hình dáng gồ ghề, ít nhất cũng phải nặng năm đến sáu tấn.
Một tác phẩm điêu khắc phong cảnh đơn giản, trang nhã, phù hợp với phong cách trang viên Giang Nam.
Trần Thái Nhật chậm rãi đi về phía hòn non bộ trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Đến phía trước, anh dùng một tay đưa xuống phía dưới khối đá.
“Lên!”
Ầm ầm ầm!
Hòn non bộ nặng năm đến sáu tấn bị anh nhấc thẳng lên.
Cầm một vật nặng đủ để va vào một tòa nhà nhỏ nhưng sắc mặt Trần Thái Nhật không hề thay đổi, thậm chí hơi thở vẫn bình thường.
Anh từng bước đi về phía hai anh em Hoàng Bân.
Mỗi bước đi đều phát ra tiếng vỡ vụn của gạch ngói.
Ánh mặt trời chiếu lên khối đá kéo thành một bóng đen dài.
Lúc này Hoàng Bân và Hoàng Oánh quên luôn cả việc bỏ chạy, chỉ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thanh niên cao lớn càng lúc càng tiến gần.
Rầm!
Trần Thái Nhật đặt hòn non bộ ở phía trước bàn chủ trì như một trận động đất vừa xảy ra.
Anh nhón chân, nhẹ nhàng chảy lên đỉnh cao của hòn non bộ.
Ung dung ngồi trên đó, nhìn Hoàng Bân và Hoàng Oánh với vẻ khinh thường.
“Có vẻ như hai người rất có thành kiến với tôi nhỉ?”
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT