Trần Thái Nhật bày ra dáng vẻ đã hiểu.

“Không cần nói nữa, tôi từ chối”.

Hoàng Thừa sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng.

“Tôi còn chưa nói tôi nhờ cậu làm gì mà…”

Trần Thái Nhật thờ ơ xua tay.

“Ông nhờ gì cũng không quan trọng, trong lòng ông hẳn rất rõ, nhà họ Hoàng các ông lần này, phải đối mặt với nguy hiểm sinh tử, nguyên do là vì Vân Hạc Phương Hồ, một Đại Trấn Quốc Khí”.

“Bất luận ông muốn hóa giải hiểm nguy kiểu gì, phương pháp căn bản chỉ có một, chính là để Vân Hạc Phương Hồ rời xa nhà họ Hoàng”.

Hoàng Thừa nhất thời trầm mặc, không biết nên nói gì.

Lời của Trần Thái Nhật chính là cốt lõi của vấn đề.

Vân Hạc Phương Hồ - một trong mười Đại Trấn Quốc Khí của Cửu Châu, là bảo vật độc nhất vô nhị, thứ đồ này là nguồn gốc của mọi tai họa.

Ánh mắt Trần Thái Nhật có ý khuyên can.

“Gia chủ Hoàng, ông nên hiểu rõ, bây giờ hai Đại Trấn Quốc Khí đã xuất hiện, đều đã được chính phủ tiếp nhận bảo quản, nhờ vậy mới bình yên vô sự”.

“Ông chỉ là người giàu có một phương, lại chẳng phải cao thủ số một Cửu Châu, muốn dùng bảo vật này để mưu cầu lợi ích to lớn cho nhà họ Hoàng thì không thích hợp lắm”.

Sau khi nghe Trần Thái Nhật phân tích, Hoàng Thừa và Hoàng Thanh Uyển rơi vào trầm tư.

Tin tức về Trấn Quốc Khí bị rò rỉ ra ngoài, nhà họ Hoàng nhất định phải để bảo vật xuất hiện.

Hoàng Thừa hiểu rất rõ thực lực của gia đình mình, biết rằng chắc chắn không có biện pháp giữ được Vân Hạc Phương Hồ, vì vậy vất vả trù tính, muốn thông qua buổi giám định bảo vật để trao đổi lợi ích cùng một cường giả nào đó.

Bảo vệ sự an toàn của nhà họ Hoàng, nhân tiện là chỗ dựa cho nhà họ, để uy thế nhà họ Hoàng tiến thêm một bước.

Nhưng hiện giờ buổi giám định bảo vật còn chưa bắt đầu, nhà họ Hoàng đã phải trải qua hai lần sinh tử.

Đây mới chỉ là cao thủ hạng bảy.

Nếu gặp phải cao thủ tuyệt thế, võ công thâm hậu khó lường, hạng tám, hạng chín thì sao?

Tiệc sinh nhật của Hoàng Thanh Uyển, nói không chừng sẽ biến thành lễ truy điệu.

Kẻ yếu hoàn toàn không có tư cách thương lượng.

Hoàng Thừa hiểu rõ tình hình thực tại, trong lòng cũng không còn suy tính nào khác nữa, thành khẩn cúi đầu trước Trần Thái Nhật.

“Cảm ơn cậu Trần chỉ bảo, bây giờ Hoàng Thừa không còn bất cứ ý nghĩ tham lam nào nữa, chỉ mong nhà họ Hoàng bình an vô sự, vẫn mong cậu chỉ bảo”.

Hoàng Thanh Uyển cũng gỡ bỏ dáng vẻ cô chủ, bước xuống từ ghế dài, gập người thật sâu trước Trần Thái Nhật.

Nhìn hai ông cháu trước mặt, Trần Thái Nhật khẽ gật đầu.

“Hiểu được nặng nhẹ là tốt, yên tâm đi, cách giải quyết thật ra rất đơn giản”.

Hoàng Thanh Uyển đứng thẳng người dậy, đôi mắt to nhu hòa khẽ chớp, mang theo vẻ nghi hoặc.

“Phải làm thế nào?”

Trần Thái Nhật đưa tay ra.

“Giao Vân Hạc Phương Hồ cho tôi là được”.

Nét mặt của Hoàng Thừa nhất thời cứng đờ, chợt cảm thấy mặt nóng rát.

Vãi, cứ thế giao Vân Hạc Phương Hồ cho cậu ư?

Uổng công tôi còn chân thành kính phục cậu, tưởng rằng cậu có diệu kế gì.

Cậu và mấy kẻ vô lại muốn cướp bảo vật kia có gì khác biệt chứ?

Kẻ khác phải dùng thủ đoạn có độ nguy hiểm cao như ám sát, cuối cùng đám cướp bóc đó mất mạng, vệ sĩ nhà họ Hoàng bị bắn hai phát vào đùi, một chiếc xe Rolls Royce bị phá hủy.

Phí tổn lớn đến vậy, Hoàng Thừa còn chưa giao bảo vật ra.

Giờ Trần Thái Nhật lại trịnh trọng đàng hoàng đòi đồ, Hoàng Thừa cảm thấy rất khó chịu.

Vô cùng khó chịu, vẻ mặt Hoàng Thừa rất rối ren.

Hoàng Thanh Uyển đứng cạnh nhìn Trần Thái Nhật, mỉm cười, không chút do dự mà gật đầu luôn.

“Được, đồ giao cho anh, nhà họ Hoàng chúng tôi sẽ an toàn, củ khoai nóng phỏng tay này, chắc chỉ có anh mới tiếp nhận nổi”.

Hoàng Thừa thầm cảm thán trong lòng.

Mình còn chưa quyết định, cháu gái yêu quý đã đi trước một bước, muốn giao đồ vật quý giá nhất trong nhà cho người đàn ông này rồi.

Cái này gọi là thiếu máu lên não đấy!

Đúng là mất cả người lẫn của!

Cho dù nhà họ Hoàng giữ gìn được cơ nghiệp, e là viên ngọc quý Hoàng Thanh Uyển này cũng sẽ chạy đến Trung Châu, xác suất gần như là một trăm phần trăm.

Trần Thái Nhật nhìn thấu băn khoăn của gia chủ nhà họ Hoàng, khóe miệng khẽ nhếch.

“Lý lẽ ban nãy tôi đã nói rõ ràng rồi, đồ không giữ nổi, nên sớm buông tay, giao cho tôi, có ít nhất ba lợi ích”.

Hoàng Thừa bất lực, không còn ôm chút hy vọng nào nữa.

“Lợi ích gì… mời cậu nói”.

Nét mặt Trần Thái Nhật nghiêm nghị, giọng điệu có phần trịnh trọng.

“Trấn Quốc Khí là bảo vật của Cửu Châu, không ai có quyền sở hữu riêng, sau khi tôi tiếp nhận nó, nguy hiểm của nhà họ Hoàng được hóa giải, tôi sẽ gửi nó cho chính phủ, đương nhiên sẽ dùng danh nghĩa nhà họ Hoàng các ông”.

Hoàng Thừa nghe vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Hình như rất có lý!

Suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi lại: “Vậy giờ tôi cử người đi lấy bảo vật gửi đến Yến Kinh được không?”

Vẻ mặt Trần Thái Nhật lộ ra chút miệt thị: “Ông? Người của ông mang đồ vật có thể ra khỏi Hàng Thành sao?”

Hoàng Thừa nhất thời cứng họng.

Đừng nói là Hàng Thành, giờ ra khỏi cửa nhà họ Hoàng liền có thể sẽ bị chặn đường giết chết.

Trần Thái Nhật nói tiếp

“Hiện giờ, có không ít đám đầu trâu mặt ngựa nhòm ngó Trấn Quốc Khí, bảo vật ở nhà họ Hoàng, thực ra chẳng khác gì đặt trên đường lớn chờ chúng tới tranh cướp”.

“Giao đồ cho tôi, tôi lại tùy tiện giết một hai cao thủ hạng tám, hạng chín tới cướp bảo vật, sau đó chẳng ai dám manh động nữa”.

“Bằng cách này, có thể phòng ngừa cao thủ trong lúc hỗn chiến, sẽ khiến dân thường ở Hàng Thành bị liên lụy, mọi việc nói không chừng có thể giải quyết trong hòa bình, đối với nhà họ Hoàng các ông, đó cũng coi như làm việc tích đức”.

Hoàng Thanh Uyển ở bên cạnh, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời, ánh nhìn Trần Thái Nhật càng thêm sùng bái, liên tục gật đầu.

Hoàng Thừa đứng một bên lông mày giật giật, vẻ mặt cạn lời.

Tùy tiện giết hai cao thủ hạng tám, hạng chín…

Lời nói này thật khiến lòng người sợ hãi.

Nhưng hình như không thể phản bác.

Cao thủ hạng tám, hạng chín, dùng toàn lực đánh giết, bán kính năm trăm mét xung quanh có thể biến thành vùng đất chết.

Người dân thường ở Hàng Thành đều vô tội.

Chuyện này nói trắng ra là tai họa do nhà họ Hoàng mang lại, nếu có thể giải quyết trong hòa bình, quả thực là kết quả tốt nhất.

Về phần thực lực của Trần Thái Nhật.

Hoàng Thừa không hề nghi ngờ.

Chuyện Trần Thái Nhật từng đảm nhiệm vị trí giám khảo trong hội đấu võ thuật thế giới đã không còn là bí mật nữa, phàm là người luôn quan tâm đến chuyện của các thế gia vọng tộc đều biết rõ.

Hoàng Thừa đương nhiên cũng biết, cũng hiểu rõ thực lực và tầm quan trọng của giám khảo thuộc liên đoàn võ thuật Hoa Hạ.

“Điểm cuối cùng…”, ánh mắt Trần Thái Nhật bỗng trở nên ôn hòa hơn, thậm chí có phần dịu dàng.

“Nể mặt Tiểu Uyển, tôi tuyệt đối sẽ không để người nhà cô ấy phải chịu thêm một chút thương tổn nào nữa, mà không phải vì lợi ích mới làm vậy, nói thế ông đã hiểu chưa?”

Nghe vậy, Hoàng Thanh Uyển ngây người, sau đó hai mắt bắt đầu đỏ hoe, nước mắt không kìm nổi đong đầy khóe mắt, dường như uất ức bao nhiêu năm cuối cùng cũng được giải tỏa.

“Đồ khốn, em biết anh nhất định sẽ không bỏ mặc em mà!”

Nói xong, Hoàng Thanh Uyển bất chấp mọi thứ, lao thẳng vào lòng Trần Thái Nhật, khóc hu hu, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự thanh thản và yên tâm, không còn lo lắng sợ hãi như lúc nãy nữa.

Hoàng Thừa cũng thả lỏng hơn, rồi lại thở dài.

Gái lớn không giữ nổi…

Tình cảm của Hoàng Thanh Uyển với Trần Thái Nhật đã không che giấu được nữa rồi, may thay Trần Thái Nhật cũng là người trọng tình trọng nghĩa, lời hứa như vậy còn đáng giá hơn việc dùng Trấn Quốc Khí để đổi lấy sự bảo hộ.

Trần Thái Nhật nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai mềm mại của Hoàng Thanh Uyển.

“Anh không phải người vô tình, anh hiểu rõ tấm lòng của em dành cho anh, sau này em không được nói dối anh nữa, đừng giấu hết mọi chuyện trong lòng, rõ chưa?”

Hoàng Thanh Uyển lau nước mắt, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy Trần Thái Nhật, gật đầu nói.

“Em biết rồi, sau này mọi chuyện đều nghe theo anh, hôm nay em đã nói rồi, ai cứu em thì người đó sẽ là người đàn ông của em. Anh đã cứu em hai lần, cả đời này em sẽ dựa vào anh”.

Hoàng Thừa đã hiểu nên làm gì, suy nghĩ trong chốc lát.

“Cậu Trần, vậy khi nào nên giao Vân Hạc Phương Hồ cho cậu bảo quản?”

Khóe miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch.

“Ông lập tức bố trí người, dựng một khán đài ở cửa chính, mời một người chủ trì, cử hành lễ bàn giao, tốt nhất là thật đông người quan sát, dưới con mắt của hàng ngàn người như vậy giao cho tôi, mới có ý nghĩa!”

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play