Mọi người nghe thấy thế đều tỏ vẻ tức giận.

Người lên tiếng chính là cậu ấm Hứa Uy, kẻ lúc trước còn nhân lúc cháy nhà hôi của, ép người ta kết hôn.

Trần Thái Nhật vừa thể hiện tuyệt kĩ siêu phàm, cứu được người đẹp lên.

Bây giờ Hứa Uy mới lên tiếng, còn đòi đưa về khách sạn.

Hắn định làm gì nào?

Người ta trồng cây mình hái trộm quả sao?

Mọi người tức mà không dám nói gì, chỉ có thể nhìn Hứa Uy và đàn em của hắn đang bước đến với ánh mắt khinh bỉ.

Chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người.

Vẻ mặt cậu chủ Hứa rất vênh váo và ngạo mạn, ánh mắt lướt qua người Hoàng Thanh Uyển đang nằm dưới đất không biết bao nhiêu lần, thậm chí hắn còn không nhịn được liếm môi.

Lúc này, người đẹp Hàng Thành tóc tai ướt nhẹp, xinh đẹp như tiên, tư thế nằm thẳng khiến đường cong yêu kiều cơ thể lại càng lộ rõ, giống như nàng công chúa ngủ trong rừng đang chờ được giải cứu.

Vừa rồi bị đuối nước quá lâu, lại thêm trúng độc, nên tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Hoàng Thanh Uyển vẫn chưa tỉnh lại.

Trần Thái Nhật đứng dậy đối mặt với Hứa Uy, ánh mắt bình thản.

“Để anh đưa cô chủ nhà họ Hoàng về khách sạn sao? Đống bọt nước vừa rồi vào hết đầu anh rồi à?"

Hứa Uy vừa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

"Tên khốn kiếp này từ đâu chui ra vậy? Ở Hàng Thành này còn chưa có ai dám công khai chửi tao đâu, sợ là mày vẫn chưa biết đắc tội nhà họ Hứa sẽ có hậu quả gì nhỉ?"

Trần Thái Nhật nghe vậy thì nhếch môi, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Ở Cửu Châu này vẫn chưa có ai dám công khai chửi tôi đâu, những kẻ làm vậy không ai còn lành lặn cả, anh có muốn thử không?"

Câu nói này khiến cả người Hứa Uy sững sờ.

Không biết tại sao, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Hứa Uy, đều vô thức có một loại cảm giác.

Nếu Hứa Uy chửi thêm một câu nào khó nghe, thì có khi sẽ xảy ra chuyện thật.

Hắn không nhịn được nuốt nước bọt, vẫy hai tay, đám vệ sĩ liền tiến tới, bày thế trận phòng ngự.

Vừa tập hợp xong, Hứa Uy liền có cảm giác người đông thế mạnh, vẻ mặt thả lỏng, vô cùng miệt thị nói với Trần Thái Nhật.

"Tao nói cho mày biết, Hoàng Thanh Uyển chắc chắn sẽ trở thành vợ chưa cưới của tao, nhà họ Hoàng và nhà họ Hứa bọn tao đã hứa hôn từ lâu, nếu không vì lão già kia phản đối thì tao đã có được cô ấy trong tay rồi".

"Bây giờ tao muốn đưa vợ chưa cưới của tao đi, bọn mày ai dám cản nào?"

Mọi người vây xem xung quanh không ai dám lên tiếng phản đối.

Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.

Trần Thái Nhật mỉm cười, giọng nói chắc như đinh đóng cột.

"Bây giờ Hoàng Thanh Uyển đã được coi như là người phụ nữ của tôi rồi, người không liên quan thực sự là anh mới đúng".

Hứa Uy sửng sốt.

"Mày nói cái quái gì đấy? Người phụ nữ của mày? Mày dựa vào đâu mà nói vậy? Ai cho mày sự tự tin đấy? Mày uống nhiều nước tăng lực quá à?"

Trần Thái Nhật chỉ Hoàng Thanh Uyển đang nằm dưới đất, tỏ vẻ đương nhiên.

"Chính cô ấy tự nói thế".

"Sao tao không biết? Nói lúc nào thế?"

"Lúc cô ấy ngã xuống nước đã nói rất rõ ràng, ai cứu cô ấy lên thì cô ấy sẽ lấy người đó, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng".

Ai nấy đều sững sờ.

Hình như... đúng là có chuyện như vậy thật.

Nhất thời Hứa Uy cũng cạn lời.

Vốn dĩ hắn tưởng mình sẽ thắng chắc, còn bảo những người khác tránh xa cây cầu ra.

Không ngờ Trần Thái Nhật lại xuất hiện giữa chừng, cướp mất cơ hội của hắn.

Đúng là Hoàng Thanh Uyển đã nói như vậy.

Vẻ mặt mọi người đều hưng phấn, ánh mắt đảo giữa Trần Thái Nhật và Hứa Uy.

Ai nấy đều nhận ra được, Trần Thái Nhật chẳng thèm coi thế lực của nhà họ Hứa ra gì.

Đây là cảnh tượng hiếm có ở Hàng Thành.

Sắc mặt Hứa Uy ngày càng khó coi.

Tổng cộng mười mấy tên vệ sĩ của hắn chậm rãi chen vào đám người, lặng lẽ hình thành một vòng vây hình quạt.

Trần Thái Nhật đứng ở giữa, bất lực lắc đầu.

"Tôi ghét nhất là những người không có đầu óc như các anh, quân tử nói mồm không bạo lực, các anh cũng hấp tấp quá. Tôi có một đề nghị cho anh, tốt nhất cứ tiếp tục đấu võ mồm đi".

Sắc mặt Hứa Uy tái xanh, đứng sau đám vệ sĩ, ánh mắt lộ vẻ độc ác, nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một người chết.

"Tên ngu ngốc từ nơi khác đến mà cũng mơ tưởng cưới được cô chủ nhà họ Hoàng sao? Đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, mày không tự tè ra một bãi mà soi lại bản thân đi. Hôm nay tao sẽ đánh gãy một chân mày, cho mày sáng mắt ra!"

Vừa dốt văn vừa đuối lý, Hứa Uy bắt đầu dùng đến cách giải quyết vấn đề bạo lực nguyên thủy nhất.

Hắn vừa dứt lời, mười mấy gã đàn ông bặm trợn đã giơ vũ khí trong tay lên, khí thế hung hãn, dần áp sát lại.

Mọi người vây xem xung quanh đều lùi lại hai ba mét, ai cũng nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt đồng tình.

Phép vua còn thua lệ làng.

Trong lòng mọi người, lần này Trần Thái Nhật đã động đến một người không nên động.

Trần Thái Nhật chớp mắt, mặt không cảm xúc, quay đầu nói với Tề Vũ.

"Cho tôi thứ gì đó cầm thuận tay, loại mà đánh không chết được người ấy".

Tề Vũ nghĩ một lúc, móc một gói đồ trong túi ra đưa cho Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật nhìn thấy, mí mắt giật giật.

"Cô đưa khoai tây chiên cho tôi làm gì?"

Vẻ mặt Tề Vũ rất đường hoàng.

"Cái này không đánh chết người được".

Câu này cũng có lý, nhất thời Trần Thái Nhật không cãi lại được.

Anh nhận lấy gói khoai tây chiên, chậm rãi xé lớp vỏ.

Trần Thái Nhật bốc một nắm, cảnh cáo lần cuối đám người áo đen đã áp sát.

"Bắt đầu từ bây giờ, nếu các người còn tiến lên một bước, thì tối nay chắc chắn sẽ có chỗ trong viện đấy".

Hứa Uy đứng ở phía sau, thấy Trần Thái Nhật lấy khoai tây chiên làm vũ khí thì cười sằng sặc, cười chảy cả nước mắt.

"Mày bị thiểu năng à? Ha ha ha, lần đầu tiên tao thấy có người lấy đồ ăn ra để uy hiếp người khác đấy, mày tưởng thứ trong tay mày là gì hả? Súng ngắn chắc?"

Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng thộn ra.

Vốn dĩ mọi người đang căng thẳng, trong lòng vô cùng khinh bỉ hành vi côn đồ của Hứa Uy.

Trong lòng bọn họ đang mong chờ màn tay đấm chân đá của Trần Thái Nhật, ra chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh tan tác lũ người xấu, như vậy mới đã.

Kết quả là, hành động của Trần Thái Nhật chẳng khác gì từ bỏ việc phản kháng.

Cầm khoai tây chiên thì có ích gì?

Ham ăn thì có ích gì?

Tên vệ sĩ nhà họ Hứa đi đầu cao ít nhất một mét chín, vẻ mặt đầy châm chọc.

"Thằng ranh, đùa với ông đây à, ha ha ha! Có giỏi mày đánh tao đi, lấy khoai tây chiên này mà đánh tao đi! Nếu tao mà rên tiếng nào thì tao chính là lợn đầu thai!"

"Ha ha ha ha!", mười mấy tên vệ sĩ còn lại cũng cười ầm lên, vẻ mặt đắc ý, nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một thằng ngốc.

Trần Thái Nhật chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ.

"Đây là anh nói đấy nhé".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play