Trần Thái Nhật nhìn cô gái đang run rẩy trước mặt, khẽ thở dài.
"Đứng lên đi".
Khuôn mặt Genko tràn đầy lo lắng, vẫn ôm chặt chân Trần Thái Nhật, không chịu đứng lên.
Trần Thái Nhật chìa tay ra xoa mái đầu Genko, nói với giọng điệu vô cùng dịu dàng.
"Đứng lên đi, tôi đâu có nói là đuổi cô đi".
Genko nghe thấy thế mới hơi thả lỏng, cơ thể thôi không run nữa, nhưng khóe mắt vẫn tràn lệ.
Cô ấy chậm rãi đứng dậy, hơi cúi đầu, không nói lời nào.
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lúc.
"Nếu cô không muốn về nước, thì tôi cũng không ép, cô đã muốn theo tôi thì tôi chỉ có một yêu cầu".
Genko cung kính gật đầu: "Đại nhân... à không, chủ nhân nói đi".
Ánh mắt Trần Thái Nhật tỏ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
"Từ nay về sau, bàn tay cô không được dính máu tươi của bất cứ người Hoa Hạ nào, nếu không cô cũng biết tôi sẽ làm gì rồi đấy".
Cả người Genko chấn động, ánh mắt tỏ vẻ kính nể, nặng nề gật đầu.
Dặn dò xong, ánh mắt Trần Thái Nhật mới bình tĩnh trở lại.
"Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, cô đã thực sự trở thành người của tôi, tôi sẽ không phân biệt đối xử gì với cô cả".
"Xử lý sạch sẽ thi thể của Miyama Takeshi rồi đi ngủ đi, ngày mai chúng ta đến nhà họ Dương".
Khuôn mặt xinh đẹp của Genko đỏ ửng, định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng, yên lặng gật đầu.
Là một cựu tử sĩ cao cấp, Genko đã rất quen thuộc với việc xóa dấu vết này.
Khách sạn bọn họ đang ở là khách sạn cao cấp nhất thành phố Minh Dương.
Bởi vì Dương Vệ Đông đã đánh tiếng, nên khách sạn đã cho ba người Trần Thái Nhật ở riêng một tầng.
Trần Thái Nhật trở về phòng, thay quần áo ngủ, vào phòng tắm vặn nước nóng.
Trong lòng anh vẫn đang nghĩ ngày mai phải mở miệng nói chuyện này với Dương Vệ Đông kiểu gì.
Con trai cụ ta đã chết từ lâu.
Tuy mấy năm nay, "Dương Hưng giả" thể hiện rất tệ ở nhà họ Dương, nhưng vẫn có thể thấy rõ tình cảm của Dương Vệ Đông dành cho cậu con trai út.
Chỉ sợ cụ ta không chịu được cú sốc này.
Mới tắm được một nửa, đột nhiên tim Trần Thái Nhật giật thót lên.
Có người!
Cánh cửa bên ngoài bị đẩy khẽ ra.
Trần Thái Nhật không lập tức đi ra kiểm tra.
Mà tiếp tục mở vòi hoa sen, yên lặng quan sát.
Bên ngoài có tiếng sột soạt.
Trong lòng anh thấy khó hiểu.
Nhìn có vẻ không giống đến để ám sát, lẽ nào chỉ là kẻ trộm bình thường?
Võ giỏi nên gan cũng lớn, Trần Thái Nhật chẳng thấy sợ hãi chút nào, anh chậm rãi tắm nốt cho xong, mặc áo choàng tắm, rồi đẩy mạnh cửa phòng tắm.
"A!"
Một bóng dáng yếu ớt đứng sững lại.
Trần Thái Nhật tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn người trước mặt.
"Genko? Đêm hôm cô đến chỗ tôi làm gì? Có chuyện gì sao?"
Genko xõa tóc, vẫn chưa sấy khô hẳn, buông dài một mảng đen tuyền trên bờ vai.
Áo choàng tắm nữ màu trắng của khách sạn không che được vóc dáng tuyệt đẹp hình chữ S của cô ấy, cái cổ trắng nõn nà.
Cô ấy đi chân trần giẫm trên thảm, khuôn mặt xinh xắn non nớt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, đang trải giường.
Nghe thấy Trần Thái Nhật hỏi, Genko mím môi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Hai người nhìn nhau.
Trong đầu Trần Thái Nhật toàn dấu chấm hỏi.
Genko dần cúi thấp đầu, lông mi run rẩy, lí nhí nói.
"Chủ nhân, Genko... là người giúp việc cho anh, có nghĩa vụ phải làm".
Trần Thái Nhật hơi sửng sốt.
Có chuyện gì thế này?
Những cảnh phim xem bao nhiêu năm, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực rồi sao?
Sau khi tắm xong, Genko đến từ Đông Đảo lại càng lộ rõ nét hấp dẫn.
Lại thêm cảm giác phục tùng và dịu dàng trời sinh, càng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Trần Thái Nhật nhất thời không trả lời.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Genko chồng lên nhau xoắn trước ngực, vẻ mặt như mang theo cảm giác nghi thức nào đó, thỉnh thoảng lại nhìn lén Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật hít sâu một hơi, đang định lên tiếng.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa rất mạnh.
Vèo, một bóng dáng lao vào như gió.
Phùng Linh Nguyệt mặc quần ngủ, tóc ngắn xinh đẹp, vẻ mặt căng thẳng lo lắng.
"Chủ nhân, con trai của bác gái kia bị đánh ngất, đã tìm thấy rồi, nhưng Genko thì không thấy đâu cả! Anh có..."
Phùng Linh Nguyệt nói được một nửa thì trừng mắt.
Trần Thái Nhật đang mặc áo tắm.
Genko cũng đang mặc áo tắm.
Cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề.
"Anh... hai người..."
Mặt Trần Thái Nhật không đổi sắc, khẽ ho hai tiếng.
"Chăn của tôi bị bẩn, Genko qua đổi cái khác cho tôi, đang trải giường, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ. Được rồi, hai cô ra ngoài cả đi".
Khuôn mặt anh khí và thanh tú của Phùng Linh Nguyệt bỗng chốc tỏ vẻ tủi thân, nhìn vô cùng ai oán.
Bầu không khí nhất thời lúng túng.
Genko đi chân trần, mặt đỏ như quả cà chua chín, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phùng Linh Nguyệt, kéo tay áo cô ấy ra ngoài.
Hai cô gái chạy trốn như bay, đóng cạch cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện ngắt quãng.
"Cô... không biết xấu hổ! Nhân lúc tôi không ở đây ăn mặc như vậy, cô tưởng tôi sẽ tin sao?"
"Đừng nói nữa, chủ nhân nghe thấy bây giờ".
"Trước kia cô đều gọi là đại nhân, tại sao lại đổi thành chủ nhân vậy? Hu hu... không được, cô không được..."
Giọng nói ngày càng xa.
Trần Thái Nhật đứng trong phòng, vẻ mặt chán nản.
Cảm giác này vô cùng lạ lùng.
Con vịt đã nấu chín, chặt sẵn, xếp vào đĩa bưng lên rồi, mà lại mọc cánh... bay mất!
Khuôn mặt Trần Thái Nhật không có cảm xúc, nằm ngửa trên chiếc giường lớn của mình.
Lần sau anh sẽ chỉ dẫn theo một người thôi.
…
Sáng ngày hôm sau, ở trang viên nhà họ Dương.
Dựa theo địa điểm mà Miyama Takeshi đã khai lúc còn sống, Trần Thái Nhật dẫn theo Dương Vệ Đông, Dương Hồng và mấy người nhà họ Dương tìm được chỗ kia.
Một góc hẻo lánh trong vườn hoa.
Khi công nhân đào được một bộ xương trắng trong đất ra.
Dương Vệ Đông lập tức ngất xỉu.
Tất cả hỗn loạn.
Cũng may Dương Hồng vẫn giữ được bình tĩnh.
Anh ta thu liệm di cốt của Dương Hưng, bố trí cho Dương Vệ Đông nghỉ ngơi, đồng thời gọi bác sĩ giỏi nhất đến nhà.
Sau khi chẩn đoán chữa trị, Dương Vệ Đông nằm trên giường, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Bác sĩ nói Dương Vệ Đông chỉ bị sốc nặng về tinh thần, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không có gì đáng lo.
Trần Thái Nhật đến giường bệnh thăm nom.
Dương Vệ Đông nước mắt giàn giụa, nắm chặt tay Trần Thái Nhật.
"Cậu Trần... Nếu không nhờ có cậu, đến giờ con tôi Dương Hưng vẫn còn phơi thây ngoài kia, ơn huệ của cậu đối với nhà họ Dương, tôi quả thực không biết phải làm sao mới có thể báo đáp".
Trần Thái Nhật lắc đầu: "Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, thành phố Minh Dương còn có rất nhiều việc cần ông chủ trì và lo liệu".
Ánh mắt Dương Vệ Đông đờ đẫn, lắc đầu.
"Tôi đã quyết định để Dương Hồng chủ trì mọi việc lớn nhỏ của nhà họ Dương, trải qua chuyện lần này, tôi bỗng ý thức được từ trước đến nay mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, đã đến lúc tôi được nghỉ ngơi rồi".
Dương Vệ Đông quay đầu lại, gọi Dương Hồng đến trước mặt, vẻ mặt trịnh trọng.
Dương Hồng tỏ vẻ nghiêm túc, nơm nớp bất an.
“Gia chủ cứ nói ạ”.
"Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là gia chủ của nhà họ Dương, cậu sẽ toàn quyền xử lý mọi việc, nếu gặp phải chuyện lớn mà không đủ khả năng hoặc không thể giải quyết... thì cứ nhờ cậu Trần giúp đỡ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT