A Kiều thấy mình đoán rất có lý, cô phải đi tìm Hạng Vân Độc, nói chuyện này cho anh nghe.
Tô Bội Như thấy cô định đi ra ngoài, giữ chặt lấy A Kiều, kéo cô ra hành lang, nhìn ngó khắp nơi, thấy không có ai mới nói với cô: "Chị cô chắc là rất xinh đẹp, còn được đi học nữa đúng không?"
Nhìn dáng vẻ A Kiều thế này là biết chị cô nhất định cũng rất xinh đẹp, còn xuất thân từ nhà giàu, đương nhiên là phải được đi học rồi.
A Kiều gật đầu, đúng là Khương Mật rất xinh đẹp, còn học hành nhiều hơn Khương Thần nữa.
Tô Bội Như bảo cô: "Cô với anh cô thử đi phía nam thị trấn hỏi thăm xem."
Ngô Trấn được chia thành hai phần, họ Ngô ở phía nam và phía bắc thị trấn cùng một tộc nhưng không cùng một nhà. Bên phủ Trạng Nguyên này đã đưa con trai đi học ở Tây Dương từ lâu, ngoài Ngô giáo thụ, còn có người đi du học chưa về, tư tưởng tương đối khai sáng.
Còn họ Ngô phía nam thị trấn là phái thủ cựu, cực kỳ coi trọng lễ pháp của dòng tộc.
Vốn là hai bên nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà đợt trước hai bên xung đột một lần.
Ngô giáo thụ đi thành phố gửi điện báo, mua vé xe lửa, trước khi đi từng dặn đám học sinh thu xếp hành lý. Mấy ngày ông không ở đây, đừng xung đột gây gổ gì với nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn.
"Lúc chúng tôi mới tới đây, nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn từng cử bà mối sang bên này." Tô Bội Như đỏ mặt nói với A Kiều.
Nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn có đứa con bị bệnh lao, hằng ngày phải đi kiệu, thi thoảng mới ra ngoài một lần. Hôm đó là ngày đầu tiên đám học sinh tới thị trấn này tị nạn, hắn ngồi trên kiệu nhìn thấy các học sinh nữ.
Sau này, cái tên bệnh lao kia vẫn cứ nhìn trộm các cô, nhìn các cô ở bên bờ sông, vừa học thuộc lòng vừa giặt quần áo, các cô gái mặc đồng phục học sinh cũng trở thành một cảnh đẹp trong trấn.
Những học sinh nữ đó khác hoàn toàn với những người con gái mà hắn từng gặp, được học hành, có hiểu biết, còn gan dạ hoạt bát, đầy sức sống.
Kiệu phu khiêng Ngô đại thiếu gia đi mấy ngày, rồi bà mối của nhà họ Ngô liền tới chỗ họ.
Tộc trưởng đồng ý chi ra một ngàn đồng đại dương làm mai, còn định chi thêm một số tiền nữa, giúp đỡ những học sinh này đi Côn Minh, vậy họ có thể đi con đường an toàn hơn, đi qua Hongkong vào Côn Minh.
Ngô giáo thụ vừa nghe xong đã từ chối.
Tô Bội Như kéo tay A Kiều: "Chúng ta là con người, đầu tiên phải là con người, sau đó mới là con gái, con người làm sao có thể bị mua bán như hàng hóa chứ?"
Thấy A Kiều gật đầu, cô cười tươi vui vẻ, chuyện này ầm ĩ cả lên, vì chuyện này mà bệnh Ngô đại thiếu gia lại càng nặng hơn.
Thị trấn này chỉ có một mẩu như thế, bọn họ trở nên chẳng khác gì ôn dịch, người Ngô Trấn tránh còn không kịp. Ai cũng bảo lão thái gia nhà họ Ngô phen này thực sự tức giận, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách người nhà họ Ngô bọn họ không khách khí.
Mặt Tô Bội như đỏ lên, không phải bởi thẹn thùng mà là do tức giận: "Đúng là ếch ngồi đáy giếng! Thế giới bên ngoài đang bỏ cũ thay mới, bọn họ lại cứ ôm khư khư Trung Quốc cũ, không chịu tiến bộ chút nào hết."
Lôi dòng tộc ra để cưỡng ép người khác, Ngô giáo thụ cũng là người có thân phận, có địa vị trong giới giáo dục nhưng ông vẫn phải yêu cầu đám học sinh, lúc ông không có ở đây, nhất định không được xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn, nếu có chuyện gì phải trốn ngay vào phủ Trạng Nguyên.
Nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám xông vào tận phủ Trạng Nguyên.
Tô Bội như tức giận, siết chặt nắm tay: "Chúng tôi nghe nói tên bệnh lao kia không được như mong muốn, bệnh càng trở nặng, chị cô cũng là học sinh nữ, có khi là bị nhà tộc trưởng... bắt đi mất rồi."
Dù có phải hay không thì cô dâu mới kia nhất định là bị bắt, bị hãm hại, dù là cha mẹ cô ấy nhận tiền, hay là nhà họ Ngô bắt cóc cô ấy, cô ấy đều sẽ bị giam trong nhà cả đời.
A Kiều tìm thấy Hạng Vân Độc: "Khương Mật có khi phải làm cô dâu của tên bệnh lao rồi!"
Mấy học sinh nam vừa nghe thấy vậy đã giận sôi, bọn họ muốn đi cùng Hạng Vân Độc và A Kiều tới nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn đòi người. Tô Bội như và nam sinh dẫn đầu là Hoàng Khai Vũ ngăn bọn họ lại: "Lúc Ngô giáo thụ ra ngoài đã bảo chúng ta phải cẩn thận, nhất định không được tới phía nam thị trấn, mọi người bình tĩnh một chút đã."
Hạng Vân Độc nhìn mấy người trẻ tuổi bồng bột, phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào, đột nhiên hơi giật mình, cứ như thể bọn họ thực sự là con người, thực sự muốn giúp anh và A Kiều tìm được "người nhà".
Anh đưa tay ngăn bọn họ lại.
Anh vừa đưa tay ra, đám học sinh đã trở nên yên tĩnh. Hạng Vân Độc lớn tuổi hơn bọn họ, hơn nữa tính cách lại trầm tĩnh, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã khiến người khác tin tưởng. Anh trầm giọng nói: "Đây mới là suy đoán của em gái tôi thôi, nói cho cùng có phải vậy thật hay không thì phải tới xem mới biết, không nên rút dây động rừng."
Ánh mắt anh quét một lượt khắp sảnh. Lúc ở đây, anh đã hỏi thăm rõ ràng, nhà họ Ngô đã tách khỏi nhà tổ từ lâu, phủ Trạng Nguyên chỉ có mấy người làm trong nhà, nếu chẳng phải là có mấy học sinh bị nhiễm bệnh, Ngô giáo thụ cũng sẽ không đưa học sinh về quê tránh nạn.
"Nhưng một mình anh thì đi thế nào bây giờ?" Hoàng Khai Vũ hỏi anh.
Hạng Vân Độc nghĩ ngợi rồi lấy súng giắt bên mình ra, anh chỉ lấy ra một lát rồi cất vào ngay nhưng mọi người đều im lặng. Dạo gần đây, những người có súng đều không đơn giản, ánh mắt nhìn Hạng Vân Độc cũng hơi kính sợ.
Tối hôm nay chính là hôn lễ, hai người phải trà trộn vào đó.
A Kiều dựa đầu vào vai Hạng Vân Độc, trời dần tối, cô bắt đầu hơi bực bội: "Sao mà con ma kia còn chưa xuất hiện cơ chứ?"
Ngọc Đường Xuân tạo một cái ảo cảnh nhỏ đã gọi "Họa mi lang" của cô ta khắp nơi, chỉ hận không thể để người tiến vào ai cũng biết cô ta mới là vai chính. Nhưng mà cái thị trấn này, ai mới là con ma kia chứ?
"Đi đến đâu biết đến đấy thôi." Nếu "con ma" này vẫn không chịu xuất hiện thì bọn họ sẽ lần theo manh mối trước đó để đi tìm, thể nào cũng có thể ép nó xuất hiện.
Phân tích theo tình hình hiện tại mà họ đã biết, ma trong thị trấn này chia làm hai phe, có lẽ chính bọn họ đang có nội chiến.
A Kiều từ dựa chuyển sang ôm, Hạng Vân Độc thay một bộ quần áo khác, đưa lưng về phía A Kiều cài cúc áo. A Kiều suy nghĩ xấu xa, quần áo ma cho, đến ban ngày sẽ biến thành tro hết, lúc đó anh muốn giấu cũng không giấu được.
Cô đưa tay sờ sờ eo Hạng Vân Độc, khiến anh cũng giật mình.
"Bọn họ hình như vẫn cho là mình còn sống."
A Kiều đã từng chết, cô biết ma là như thế nào.
Mục tiêu của ma là đi đầu thai, ngày ngày bay tới bay lui chờ đợi, dù có kỳ vọng gì cũng là Thanh Minh, ngày rằm, người nhà có thể đốt cho mình nhiều tiền giấy hơn một chút, cúng bái nhiều hơn một chút.
Ví dụ mười an hem trên sân thượng, bọn họ liên tục nhảy lầu hết lần này đến lần khác, hy vọng duy nhất là có thể nhanh chóng đi đầu thai.
Nhưng những học sinh kia thì thu dọn hành lý, đọc sách xem báo, bàn luận chuyện thời sự, chẳng có con ma nào là nhàn rỗi cả, cả một đám ghé tai vào radio nghe đài.
Bọn họ có mục tiêu, bọn họ muốn đi Côn Minh, chết là chuyện họ hoàn toàn không hề nghĩ tới.
Hạng Vân Độc ngừng tay, nhìn ra ngoài cửa sổ với A Kiều. Ngô giáo thụ không ở đây, những học sinh đó đốt một cây nến, tụ tập trong đại sảnh, nghe Hoàng Khai Vũ đọc tờ báo vừa nhận được.
Ánh nến nhỏ nhoi dường như có thể chiếu rọi khuôn mặt từng người, hôm nay là một ngày khiến người ta vui vẻ, Hoàng Khai Vũ mở báo ra liền cười ha hả.
Mọi người ai cũng hỏi anh ta: "Sao thế? Có phải chúng ta thắng rồi không?"
"Đài Nhi Trang đại thắng!" Hoàng Khai Vũ nói, giọng điệu kích động, cả người anh ta như đổ vào tờ báo: "《 Tân Hoa Nhật Báo 》 đưa tin:... Tiêu diệt hơn một vạn quân địch, phá hủy hơn 30 chiếc xe tăng, thu lại được hơn 70 khẩu pháo, hơn 40 chiếc xe chiến đấu, xe thiết giáp thì hơn 70 chiếc..."
Mỗi lần anh ta vừa nói ra một con số, sảnh lớn của phủ Trạng Nguyên với những họa tiết khắc hoa cũ kỹ lại vang lên tiếng hoan hô, bọn họ còn bật radio lên, nghe tin tức khiến lòng người kích động này.
Lúc đài nhắc đến danh sách người tử vong, tất cả im lặng tới mức tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe thấy, chỉ có ánh nến bập bùng. Đến lúc buổi phát thanh kết thúc, Hoàng Khai Vũ nói: "Đợi lúc chúng ta đến Côn Minh, mình sẽ chuyển sang học khoa học."
Có mấy người sôi nổi ủng hộ anh ta, chỉ có khoa học kỹ thuật mới có thể cứu Trung Quốc.
A Kiều chỉ đứng nhìn qua cửa sổ, cô không thể hiểu được nói cho cùng vì sao mấy con ma kia lại kích động đến thế, cô hơi quay đầu sang, thấy hàm dưới Hạng Vân Độc siết chặt, trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện.
A Kiều đưa tay cào nhẹ vào mu bàn tay anh, lúc này Hạng Vân Độc mới thả lỏng. Anh vốn đã nghĩ đợi tới khi tìm được mấy người Khương Mật, Tùng Tĩnh thì sẽ mở cửa Hoàng Tuyền để đưa cả thị trấn ma này vào U Minh.
Nhưng hiện giờ, anh lại hơi cảm thấy mình không nỡ xuống tay.
Giống như A Kiều đã nói, bọn họ cho rằng mình vẫn còn sống.
"Chúng ta đi thôi, tìm Khương Mật đã."
A Kiều đeo ba lô trên lưng, đưa cả Hồ Dao ngủ suốt cả ngày đi theo, giả vờ là khách tới uống rượu mừng.
Nhà họ Ngô đã bảo rồi, chỉ cần mong muốn thì người trong thị trấn đều có thể đu uống chén rượu mừng, phía nam thị trấn mở tiệc rất to.
Nhà nào cũng treo đèn lồng trước cửa, chẳng chiếc nào giống chiếc nào, từ đầu phố bên này nhìn sang, ánh đèn và bóng người như hòa vào nhau.
Nhà họ Ngô đón dâu, cả trấn vui mừng.
Đại thiếu gia làm lễ cưới, còn cưới được cô gái mình thích. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhà họ Ngô đã sắp xếp xong xuôi, đương nhiên là Ngô thiếu gia không ra ngoài đón khách.
Trước cổng, sạp cưới được dựng lên, lụa đỏ rèm cưới, tiếng nhạc thanh thanh, trên bàn tròn toàn là những khách quý được nhà họ Ngô mời tới.
Phía trong tòa nhà lại rất im lắng, chú rể mới nằm nghiêng trên giường, phía đầu bên kia giường lại là một cô dâu mặc áo váy thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng.
Cô ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, mái tóc bóng mượt vấn cao, mũ phượng trang trí rồng phượng bằng vàng thật, trên cổ tay là vòng vàng, tỷ lệ rất tốt, nhưng tay chân cô đều bị trói chặt, miệng bị nhét một chiếc khăn thêu uyên ương.
Ngô đại thiếu gia mệt mỏi như cô, sắc mặt hắn trắng bệch, trông như sắp chết tới nơi.
Cô dâu co người vào một bên giường, hai tay liên tục mài dây thừng, phòng cưới chẳng còn ai khác nữa. Khi nãy mấy bà vú già đỡ cô vào phòng liền đẩy cô lên giường, sau đó lại khiêng Ngô đại thiếu gia vào.
Vú già nhẹ nhàng rón rén ra ngoài, lúc đóng cửa vào còn cười tủm tỉm, khẽ khàng nói với Ngô thiếu gia: "Thiếu gia, đôi nến đỏ này cháy hết, ngài và thiếu nãi nãi sẽ bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử."
Ngô đại thiếu gia không nói gì, thậm chí còn chẳng thèm mở mắt ra, mấy bà vú già liền đóng cửa lại.
Cô dâu co người trên giường, run rẩy. Ngô đại thiếu gia thoạt nhìn cũng chẳng có vẻ gì là có sức động vào cô, nến đỏ long phượng trong phòng sáng rực, hoa đèn kêu lách tách. Qua cửa sổ, cách cả một khu nhà, tiếng nhạc cưới từ bên ngoài vọng vào.
Cuối cùng Ngô thiếu gia cũng động đậy, hắn từ từ ngồi dậy, tiến lại gần.
Cô dâu cong chân lên định đạp hắn một cái, cô cắn chặt khăn lụa, sẵn sàng hành động.
Ngô thiếu gia bật cười, dường như biết cô định làm gì, hắn lắc lắc ống tay áo bằng lụa đen, giũ ra một con dao từ trong tay áo.
Cô dâu lập tức ngây ngời ra, đôi mắt to ầng ậng nước mắt, nhưng cô vẫn không cam lòng chịu yếu thế, dù lưỡi dao này có hướng về phía trái tim cô hay là mặt cô, cô cũng không thể lùi bước, dù có chết thì cũng không thể chết không thế được.
Nhưng mục tiêu của Ngô thiếu gia lại là dây thừng trên chân cô, hắn chỉ động đậy một chút đã thở hổn hển, nghỉ ngơi hồi lâu mới lại cử động được, cuối cùng cũng cắt đứt được dây thừng."
Hắn nói thật khẽ: "Cô chạy đi."
Cô dâu nhìn hắn, nước mắt cuối cùng cũng trào ra từ đôi mắt to, chảy xuống bên má, Ngô thiếu gia lại bật cười, hắn đưa tay nhẹ nhàng lấy chiếc khăn thêu uyên ương ra khỏi miệng cô dâu.
Chiếc khăn thêu uyên ương vầy nước tinh xảo này bị ném xuống đất.
"Đừng sợ."
A Kiều ôm Hạng Vân Độc ngồi trên nóc nhà, họ không đi con đường bình thường mà bay thẳng lên nóc nhà, đi dọc theo mái hiên.
Đây là lần đầu Hạng Vân Độc được thử cảm giác vượt nóc băng tường.
A Kiều nhẹ nhàng lật một miếng ngói ra, có vẻ rất thành thạo, rồi từ trên đó nhìn xuống. Lúc thấy Ngô thiếu gia cầm dao, cô định nhảy vào giúp đỡ nhưng sau đó lại nghe thấy Ngô thiếu gia bảo cô dâu mau chóng chạy đi.
Chẳng lẽ đây là ma tốt?
Cô cho đầu xuống xem, muốn xem cho rõ hơn, Hạng Vân Độc sợ cô ngã lộn cổ xuống dưới, giữ chặt eo cô.
Chiếc khăn trong miệng cô dâu được lấy ra nhưng cô vẫn chẳng nói gì, A Kiều căn bản không nhìn rõ khuôn mặt cô, không biết là Khương Mật hay là Tùng Tĩnh.
Khó khăn lắm cô dâu mới cắt được dây thừng, cô dùng chân kẹp lấy con dao mài đi mài lại, cắt đứt dây thừng trên tay, thử trèo xuống giường định chạy, Ngô thiếu gia không đuổi theo cô, cũng không gọi người, người hắn nghiêng đi, bắt đầu ho khan.
Cô dâu chạy tới bên cửa, nghe thấy tiếng ho khan bèn quay đầu nhìn lại, cắn răng rót cho anh ta một cốc nước, đút cho hắn uống.
Ngô thiếu gia uống mấy ngụm nước mới dừng ho, lúc này mới nói được những lời khi nãy đang định nói: "Cô không thể mặc thế này mà ra ngoài được, bên kia có một bộ quần áo của Tiểu Đào, cô thay đi, trong ngăn kéo có một ít tiền, cô mang đi đi, ra khỏi thị trấn thì nhất định không được quay về nữa."
Cô dâu còn chưa hết kinh hồn táng đảm, vừa sợ lại vừa nghi hoặc, không biết vì sao hắn lại muốn giúp mình như thế. Nhân lúc này, A Kiều mới nhìn rõ khuôn mặt cô dâu.
Không phải là Khương Mật, cũng chẳng phải là Tùng Tĩnh.
Cô dâu có khuôn mặt của Tô Bội Như.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT