Đúng là A Kiều tìm được khá nhiều ma muốn được giúp đỡ trong trường nhưng nguyện vọng của bọn họ thì vô cùng kì quặc.
Con ma trong thư viện muốn đọc nốt cuốn sách mà lúc còn sống cậu ta chưa đọc xong, cậu ta vẫn luôn đi đi lại lại, xuyên qua các giá sách để tìm nhưng vẫn không tìm thấy, A Kiều rất nhiệt tình muốn tìm hộ cậu ta.
Con ma đeo hai chiếc đít chai dày cộp, khóc lóc nói cậu ta đã quên tên sách.
A Kiều đành phải an ủi cậu ta: "Thế anh tiếp tục cố gắng đi!"
Ma nữ trong phòng vẽ tranh muốn vẽ một bức họa hoàn mỹ, nhận được giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh. Cô ấy vẽ hết bức này đến bức khác nhưng vẽ thế nào cũng thấy chưa tốt. Mỗi lần vẽ xong nét cuối cùng là cô ấy lại khóc tức tưởi, cảm thấy mình vẽ thế nào cũng không bằng người giải nhất.
A Kiều chắp tay sau lưng nhìn cô ấy vẽ, cảm thấy vẽ khá đẹp, nhưng mà căn bản không có cách nào để bản thân ma nữ cảm thấy hài lòng, A Kiều không thể giúp gì được trong việc này.
Cô đi dạo quanh trường một vòng, ma thì nhiều thật đấy nhưng chẳng hoàn thành nổi một nguyện vọng nào. Cuối cùng, A Kiều đành phải lên sân thượng lần nữa, hỏi mười con ma xếp hàng nhảy lầu kia: "Mấy người có nguyện vọng gì không?"
Mười người anh em trên sân thượng nhìn nhau, cuối cùng có một ma nữ đi tới trước mặt A Kiều, mắt rưng rưng nhìn cô, muốn nói lại thôi.
A Kiều tưởng cô ấy có điều gì oan khuất, ngồi nghiêm chỉnh, mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Kết quả là ma nữ này nhăn mặt khóc lóc nói: "Tôi rất muốn... rất muốn uống một ly trà sữa."
Sau khi nhảy lầu, cô ấy mới phát hiện ra cô ấy còn lưu luyến với thế giới này nhiều đến thế. Lúc ấy là một lần xúc động, nhiều năm về sau, cô ấy không được uống trà sữa nữa.
Cha mẹ bọn họ cũng không hề quên những đứa con này, tiết Thanh Minh năm nào cũng đốt vàng mã, châm nến cho bọn họ nhưng A Kiều đã quá hiểu mùi vị của nến rồi. Cô cảm thấy đồng cảm như thể bản thân mình cũng phải chịu đựng điều đó, lập tức trèo tường đi mua mười ly trà sữa, một xô gà rán.
Xếp mười ly trà sữa này thành hàng, đặt trước mặt mười người anh em trên sân thượng, trên mỗi ly trà sữa cắm một cây hương, thắp hương được tính là thờ cúng, chuyển tới tận tay mấy con ma: "Này, uống đi."
Mười con ma vừa ngại ngùng vừa biết ơn, ngồi xổm trên mặt đất hút trà sữa ăn gà rán.
A Kiều chờ trái, chờ phải, chờ xung quanh, chờ hồi lâu vẫn không phát hiện ánh sáng công đức ở đâu cả. Cô vô cùng thắc mắc. Thế này không được coi là công đức à? Nghĩ cả trăm lần vẫn không ra.
A Kiều chống tay lên má thở dài, công đức đúng là thứ khiến người ta chẳng biết đường nào mà lần.
A Kiều thở dài một hơi, mười con ma đồng loạt dừng tay, nhìn về phía cô, A Kiều cũng chẳng keo kiệt tới mức lấy lại trà sữa, xua tay nói với bọn họ: "Ăn đi, ăn đi."
Xem ra công đức đúng là khó mà tu được.
Bận rộn cả một ngày mà chẳng tích lũy được chút công đức nào. Tuy vậy, A Kiều vẫn không hề nhụt chí, cô ghi lại thông tin về tất cả ma trong trường học vào sổ tay, đợi cô nghĩ ra cách thì sẽ giúp bọn họ.
Đeo cặp sách từ từ ra khỏi cổng trường, cô nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc: "Em tan học chưa? Mấy hôm nữa tôi đều không có ngày nghỉ phép hay là em qua đây trước đi, đợi tôi làm xong việc này thì đưa em đi công viên giải trí chơi."
Tối mùa hè, công viên giải trí vẫn thắp đèn mở cửa. Ban ngày Hạng Vân Độc thật sự không có thời gian, quyết định đưa cô đi vào buổi tối, buổi tối công viên cũng vắng người hơn.
Mắt A Kiều sáng rực lên, cúp điện thoại rồi đi thẳng về hiện sách nhỏ trước cổng trường, mua mấy cuốn tạp chí, lật ra tìm kiếm một lúc, lấy một chiếc váy yếm vải bò màu đỏ, bên trong là áo ren ngắn tay, tay áo bồng có thắt nơ bằng dây lụa đỏ, còn có một chiếc túi hình quả anh đào cùng tone.
A Kiều cảm thấy bộ này rất thích hợp, đến trên tạp chí cũng viết, "Năm loại trang phục phù hợp để tới công viên giải trí". Cô quyết định đốt cho mình rồi tìm chỗ để thay.
Trong tất cả các bộ phim điện ảnh, truyền hình, những cô gái đi công viên giải trí đều mặc quần áo rất đẹp, cô cũng muốn mặc đẹp một chút.
Ở cửa phân cục, A Kiều gặp Tống Phương. Tống Phương mới đi làm việc ở bên ngoài, đang trở về cục, nhìn lướt qua đã nhận ra cô ngay, trên phố chẳng có cô gái nào nổi bật được như A Kiều.
"Em tới tìm anh em hả?" Tống Phương cầm tay cô một cách tự nhiên.
A Kiều gật đàu, đưa mắt ngắm nhìn bụng Tống Phương, mùi hương trên cơ thể chị càng ngày càng dễ chịu. Cô hỏi Tống Phương: "Chị thích con gái hay con trai?"
Tống Phương vẫn luôn muốn sinh một bé gái. Sau vụ việc của Chu Mộng Khiết, chị nhận ra có quá nhiều cô gái bị xâm hại nhưng lại không dám lên tiếng. Bọn họ sợ nếu đứng ra sẽ khiến cho mình phải chịu tổn thương thêm lần nữa, nhưng bọn họ sợ như thế cũng đúng.
Tống Phương đặt tay lên bụng mình: "Em đoán là con trai hay con gái?"
A Kiều không cần đoán, cô biết rồi: "Con gái!"
Tống Phương vui vẻ cười: "Vậy sao? Chị cũng muốn sinh một bé gái."
Hạng Vân Độc không ngờ A Kiều lại tới sớm như thế, lại còn về nhà thay quần áo. Anh cho rằng hôm nay cô lại trốn học nhưng không vạch trần cô: "Em đợi một chút, xử lý nốt việc này là xong rồi."
Bởi có vụ án của Chu Mộng Khiết, mọi người đều phải làm thêm giờ. A Kiều vừa vào văn phòng đã ngửi thấy mùi mì bò kho. Khương Thần đang pha mì gói. Một mình cậu pha mì mà cả văn phòng đều đói.
Khương Thần ăn phiên bản cao cấp, cho thêm một quả trứng kho và một cây xúc xích, A Kiều ngửi mùi đã thèm ăn vô cùng, cô cũng muốn ăn món mì đó.
Hạng Vân Độc cầm tập tài liệu đi vào, vừa nhìn lướt qua đã nhận ra biểu cảm trên mặt A Kiều.
Cô mà nhăn mũi lại có nghĩa là thèm ăn, Hạng Vân Độc nhịn cười, khóe miệng giật giật, rồi anh bất ngờ giật lấy mì trong tay Khương Thần, đặt trên bàn trước mặt A Kiều: "Em lót dạ trước đi, mì này còn chưa chín, chờ thêm nửa phút nữa."
Khương Thần trơ mắt nhìn A Kiều ăn mất miếng là hết "quả trứng kho cuối cùng" kia, rên lên ồi ồi: "Anh Hạng, đấy là quả trứng kho cuối cùng của em đấy."
Hạng Vân Độc dùng nửa giờ để bàn giao công việc, sau đó đưa A Kiều đi công viên giải trí, mua hai vé buổi tối.
Trời đã bắt đầu tối, bọn họ đi vào cửa chính, đèn màu lần lượt được bật lên. A Kiều ngửa mặt, đôi mắt đen láy giờ lấy lánh ánh đèn neon.
Người bán rong cầm đủ loại bóng dạ quang và bờm nhấp nháy tới mời chào, A Kiều chỉ nhìn thoáng qua đã chọn ngay được một cặp sừng nhỏ, cái này vô cùng phù hợp với bản chất của cô. Cô đeo cặp sừng quỷ lên rồi hỏi Hạng Vân Độc: "Đẹp đúng không?"
Mắt cô sáng lấp lánh, sừng quỷ nhấp nháy, Hạng Vân Độc không thể dối lòng mà chê cô xấu cho được, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy không nói nên lời.
Cũng may lực chú ý của A Kiều lại lập tức bị thu hút bởi những thứ khác, cô chỉ tay về phía bánh xe lấp lánh khổng lồ ở phía sâu nhất của công viên giải trí rồi hỏi: "Cái kia chính là vòng quay sao?"
Hạng Vân Độc từng nhắc đến một lần rồi, cô vẫn luôn ghi nhớ.
A Kiều nhìn xung quanh, chỉ tay về phía khu nhà bắt mắt trước mặt, phía trên treo hai chữ rất lớn "Nhà ma".
Đây là một trong mười địa điểm đáng đến nhất trong công viên giải trí Giang Thành. Nghe nói nhà ma mở đây làm rất chân thực, mô phỏng rất giống, mười người vào thì chín người sợ phát khiếp.
A Kiều vui cười hớn hở chạy tới, mua hai vé vào nhà ma rồi kéo Hạng Vân Độc mau mau đi vào, cuối cùng còn chưa đi vào đã dừng lại. Trước cửa có một tấm bia, trên bia có in mấy chữ "Âm Dương Giới".
Một cơn gió mát lạnh thổi qua, lạnh đến nỗi khiến người ta sởn cả da gà.
Âm Dương Giới là con đường mà A Kiều phải đi qua sau khi chết và biến thành ma. Đi hết Âm Dương Giới là Quỷ Môn Quan, đi tiếp nữa về phía trước là đường Hoàng Tuyền. Một con ma như A Kiều đang làm người một các cực kỳ vui vẻ, không thể tưởng tượng nổi thế mà có người lại muốn tới đường Hoàng Tuyền.
Hạng Vân Độc thấy cô cứ đứng đó mãi, cười nói: "Em sợ à? Thế thì chúng ta không vào nữa."
A Kiều xì một tiếng: "Em còn lâu mới sợ." Nói rồi cô sải bước đi vào. Đây chỉ là giả thôi, đợi đến lúc cô tích lũy đủ công đức để đầu thai cho tốt, cô sẽ bảo Hạng Vân Độc tặng nhà vàng cho cô.
Cái nhà ma này có thể nổi tiếng như vậy đúng là bởi nó rất chân thực, hiệu ứng âm thanh, ánh sáng và diễn viên được sắp xếp rất hợp lý, vừa vào cửa đã có người đóng vai Đầu Trâu, Mặt Ngựa dẫn linh hồn lên cầu, sau đó một người đi trước, một người đi sau đưa du khách đi qua cầu treo.
Bên dưới cầu treo là núi đao biển lửa, đủ loại ma quỷ vặn vẹo đang khóc lóc trong đó.
Hai nhân viên này vừa thấy một người đàn ông đẹp trai đi vào cùng với một cô gái trẻ xinh đẹp, đoán hai người này đang yêu nhau, định tỏ ra hung tợn, hù dọa bọn họ một chút.
Nói chung, các cô gái vừa tới bên cạnh cầu treo là đã sợ hãi rồi, chiếc cầu này lắc qua lắc lại, phía dưới còn có những con rối đang chuyển độc, kết hợp với hiệu ứng âm thanh ánh sáng, không khí nặng nền có thể khiến người ta run lên.
"Đầu Trâu Mặt Ngựa" rung đạo cụ là xích sắt trong tay lên, tạo ra tiếng kêu "Ô ~ ô ~", lắc lư đi tới, chẳng khác gì zombie.
A Kiều liếc nhìn họ, thoạt nhìn còn thấy cũng ra dáng nhưng bước đi thế nào là sao chứ? Đầu Trâu Mặt Ngựa có đi như thế bao giờ đâu.
Cậu "Đầu Trâu" định nghiêng qua, dí sát mặt nạ vào mặt A Kiều để dọa cô. Hạng Vân Độc đang định cản lại, A Kiều đã đưa tay đập lên mặt nạ của "Đầu Trâu": "Nghiêm túc tí đi!"
...
"Đầu Trâu" và "Mặt Ngựa" nhìn nhau, đi lệch kịch bản rồi.
Đợi đến lúc lên cầu treo, kịch bản lại càng lệch hướng một cách kỳ quái. A Kiều tạo ra gió dưới lòng bàn chân. Bọn họ còn chưa kịp nắm lấy dây thừng để lắc, cô đã băng qua cầu, đợi bọn họ ở đầu bên kia.
Đi qua cầu treo, "Đầu Trâu Mặt Ngựa" đã hoàn thành nhiệm vụ, về sau sẽ có nhân viên khác tới giả ma dọa bọn họ. Hai người này vẫn đang ngơ ra. Cô gái này chẳng biết sợ sệt là gì, định coi nhà ma là địa điểm ngắm cảnh hay sao?
A Kiều lải nhải phàn nàn: "Chả giống gì hết, Đầu Trâu Mặt Ngựa sao có thể đi như thế được chứ?" Dù sao cũng là quan chức có tiếng ở Địa Phủ, quá mất mặt, học cái gì không học, lại đi học zombie của phương Tây.
Hạng Vân Độc nắm bắt được thông tin trong lời nói của cô, "Chả giống gì hết", chẳng lẽ cô... từng gặp Đầu Trâu Mặt Ngựa rồi hay sao?
A Kiều lấy kẹo mút trong túi ra, chọn vị đào mà cô yêu thích nhất, vừa mút kẹo vừa tiếp tục đi về phía trước, tới khung cảnh mới "Âm Tào Địa Phủ".
Thật là càng lúc càng chẳng ra sao, A Kiều lắc đầu, khịt mũi khinh thường mấy con ma đột nhiên lao ra đó, nghênh ngang dẫn Hạng Vân Độc đi thẳng vào trong.
Những nhân viên đó dọa được một nửa đã bị A Kiều phớt lờ, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ nghi hoặc, có một người nhìn Hạng Vân Độc.
Nhân viên vốn là không được nói chuyện với du khách để duy trì tính chân thực của trò chơi nhưng cậu ta không nhịn nổi nữa, "Người anh em, bạn gái anh tới đây để đi vòng qua bọn tôi hả?"
Giờ này vốn đã chẳng có ai, mọi người đều đã đi về phía sau nghỉ ngơi, tự dưng bị lôi ra bắt làm việc đã đành, lại còn chẳng có cảm giác thành tựu gì nữa chứ.
"Cô ấy khá thích xem phim kinh dị." Giải thích xong, anh mới nghĩ đến phải nói đây không phải bạn gái, quay sang đã thấy mấy nhân viên kia kéo đạo cụ đẫm "máu", lầm lũi đi về phía sau.
A Kiều đã sắp tới điện Diêm La, cô chưa vào điện Diêm La bao giờ.
Đó là nơi mà những con ma phạm tội và những con ma sắp sửa đi đầu thai phải tới. Cô ở trong cõi U Minh, nhìn về phía xa ấy rất nhiều lần, còn uy nghiêm và hùng vĩ hơn cả cung điện nhà Hán, bậc thang dường như không có điểm cuối cùng, cô leo thế nào cũng không tới được.
Chỗ này không có nhân viên, chỉ có mấy con rối. Một con giả thành Diêm Vương, trợn mắt tức giận, còn lại là tội phạm và phán quan, Hắc Bạch Vô Thường giữ phạm nhân, chờ kết tội.
Trong nhà ma, đây là chỗ đèn tương đối sáng để những du khách vừa đi bộ hồi lâu có thể nghỉ chân một lúc, phía sau còn mười tám tầng địa ngục nữa cơ.
A Kiều nhìn một lúc, nhận ra có gì đó không ổn. Bên trong có một con ma không phù hợp với khung cảnh xung quanh lắm, cô dụi mắt, chỉ vào con ma đó, nói với Hạng Vân Độc: "Anh nhìn kia, hình như đấy là ma thật, không phải ma giả đâu."
Hạng Vân Độc tập trung nhìn kỹ. Đúng thế thật, anh ta quỳ giữa một đám rối giả ma. Nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra được thật.
A Kiều đi về phía đó, cô vỗ vai con ma, thở dài: "Anh đi nhầm rồi."
Con ma kia ngây thơ ngơ ngác, còn ngoan ngoãn quỳ ở đó, nghĩ là chờ Diêm La xét xử xong việc của mấy kẻ đằng trước sẽ đến lượt anh ta. Nếu không được A Kiều phát hiện ra, không biết anh ta còn phải chờ ở chỗ này bao lâu nữa.
Hạng Vân Độc không ngờ vào nhà ma còn phải làm việc, dùng xích sắt trói lại, đưa vào Hoàng Tuyền, Hàn Cương đã trao cho anh quyền được mở cửa ba lần một ngày.
A Kiều vẫy tay chào tạm biệt con ma ngơ ngác, dặn dò anh ta: "Sau này đừng lạc đường nữa nhé!"
Cuối cùng, Hạng Vân Độc cũng đã được nhìn thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa thật tới đón ma cạnh cửa Hoàng Tuyền. Tới tận lúc cửa khép lại, Hạng Vân Độc vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường nhưng lại không thể nói được khong bình thường ở chỗ nào.
Nhà ma chẳng hay ho gì cả, A Kiều muốn ngồi vòng quay khổng lồ, cô chỉ hận không thể dán mặt lên mặt kính, càng lên cao, càng nhìn được xa, cô kéo tay Hạng Vân Độc: "Nhà chúng ta ở đâu?"
Hạng Vân Độc chỉ về một hướng, vừa định nói gì bỗng lại nhận được điện thoại của bà Bạch Mỹ Lan. Qua điện thoại, bà Bạch Mỹ Lan vẫn liến thoắng như trước đây: "Con trai à, dạo này sao rồi? Có yêu ai không?"
"Không ạ, mẹ đừng quan tâm đến chuyện này mãi thế, nếu có con sẽ nói với mẹ." Hạng Vân Độc chẳng biết phải làm gì với mẹ mình, không gọi điện thoại thì thôi, cứ gọi là lại hỏi có bạn gái chưa.
"Phải rồi, Trần Kiều không sao, bảo nhà cô ấy cứ an tâm." Tuy cảm thấy người nhà A Kiều quá thờ ơ với cô nhưng dù sao anh vẫn phải thông báo cho rõ ràng.
Tiếng chơi mạt chược lại vang lên từ trong điện thoại, Hạng Vân Độc nghe thấy tiếng bà Bạch Mỹ Lan đánh một quân rồi bà hỏi: "Trần Kiều? Trần Kiều nào cơ?"
Hạng Vân Độc siết chặt di động. Anh đã nghĩ ra chỗ không bình thường nằm ở đâu rồi. Đầu Trâu Mặt Ngựa thấy anh là người mới, quan sát hồi lâu nhưng bọn họ chỉ nhìn A Kiều một cái rồi thôi, rõ ràng là quen biết.
A Kiều vẫn còn áp mặt vào cửa kính, ngắm nhìn cảnh đêm ở Giang Thành đến xuất thần, khóe miệng vô thức cong lên, trên đầu cô vẫn đeo chiếc bờm quỷ, đèn đỏ trên đó nhấp nháy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT