Hạng Vân Độc ngạc nhiên: "Chỉ quà sinh nhật thôi hả?" Nguyện vọng đơn giản vậy thôi sao?
"Đúng thế," A Kiều quay mặt đi, "Trước sinh nhật sang năm của anh một ngày, anh phải tặng tôi một món quà sinh nhật." Đó là ngày cô hoàn dương được tròn một năm, tác dụng của phù hoàn dương biến mất, cô sắp phải trở lại Hoàng Tuyền.
A Kiều tính ngày thật cẩn thận, cô còn phải tích lũy công đức, còn phải nghĩ cách để Sở Phục trở thành quỷ tu, còn phải tiếp tục hưởng thụ cảm giác làm người, không thể để mất ngày nào được.
"Năm nay tôi tặng em luôn." Ánh mắt Hạng Vân Độc dành cho cô dịu dàng hơn hẳn. Trông dáng vẻ nghiêm túc đòi quà của cô, hình như cô đã từng chịu nhiều thiệt thòi.
Suy nghĩ một lát anh thấy cũng đúng, chẳng hiểu sao nhà họ Trần có thể đẩy một cô gái yếu đuối ra nước ngoài một mình, còn vào đúng ngày sinh nhật của cô, để cô phải cô đơn trong ngày sinh nhật thứ mười bảy của mình ở độ cao cả chục nghìn mét.
A Kiều lắc đầu quầy quậy: "Không được không được không được! Quà nhận được vào ngày sinh nhật mới là quà sinh nhật chứ, những ngày khác thì không phải rồi."
Thấy cô khăng khăng như vậy, Hạng Vân Độc nghiêm túc đồng ý: "Được rồi, quà sinh nhật, em muốn cái gì cũng được."
A Kiều cười tươi, lúm đồng tiền bên má hiện ra, đến Hạng Vân Độc cũng bị kéo theo, mày cong lên.
A Kiều trút được gánh nặng trong lòng. Từ nay về sau, cô có thể thực sự hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp trong một năm hoàn dương này rồi, cô chìa ngón tay, móc lấy ngón tay Hạng Vân Độc: "Móc ngoéo!"
Nếu Hạng Vân Độc là một người giữ lời, thì Trần A Kiều cũng là một con ma giữ lời.
A Kiều cảm thấy Hạng Vân Độc là một người tốt. Nếu như anh đã tốt như vậy thì có thể làm tốt hơn nữa. Chuyện người đã xong, giờ thì đến chuyện ma.
Vật chứng đã đầy đủ, không tốn bao nhiêu công sức, cảnh sát đã cạy được miệng Tô Doanh. Ả đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu chồng mình là Từ Vĩ.
Tô Doanh là người đàn bà được Từ Vĩ mang từ bên ngoài về, nói là gặp nhau lúc đi làm ở ngoài, kết hôn xong thì về quê, xây nhà sinh con. Ở bến Trần Gia, ả được coi là người vùng khác.
Ả đưa cả con gái Linh Linh tới đây cùng, nhưng ả không đối xử tốt với đứa con gái này. Hàng xóm của nhà họ Từ thường xuyên nhìn thấy Tô Doanh đánh chửi Linh Linh, không hài lòng một chút là xách chổi lên đánh cho cô bé một trận.
Những người phụ nữ khác trong thôn đều cảm thấy Tô Doanh không đàng hoàng. Theo ngôn ngữ của bọn họ thì ả có cặp mắt lá khoai, liếc đàn ông một cái thì thằng nào chẳng nhũn cả người, nói chung là cặp mắt ả quá lẳng lơ.
Vậy nên phụ nữ trong thôn cũng không thèm qua lại với Tô Doanh, thấy ả đánh con gái, cùng lắm thì than một câu con bé thật đáng thương, nhưng nhà ai mà không đánh con chứ. Những chuyện như thế này mọi người không lo được mà cũng chẳng muốn lo.
Ngược lại, Từ Vĩ đối xử rất tử tế với đứa con gái riêng của vợ, thường xuyên mua đồ ăn vặt, quần áo mới cho cô bé. Người trong thôn còn khen Từ Vĩ thương con gái, tuy không phải máu mủ nhưng vẫn rất tốt với cô bé.
Chỉ có điều bé gái này có vẻ sợ rất người lạ, còn hơi kì quặc, lúc nào cũng lủi thủi một mình, có vẻ không thân thiện lắm. Người trong thôn thi thoảng trêu đùa với cô bé một chút, cô bé cũng chẳng quan tâm, không biết làm nũng, gặp ai cũng không chào, có vẻ rất ngoan cố cứng đầu. Dần dần, cô bé có bị đánh cũng chẳng ai nói giúp.
Từ Vĩ ra ngoài làm việc kiếm tiền, xây nhà cưới vợ, Tô Doanh cũng không cần đi làm nữa, còn thường sai con gái Linh Linh chạy lên thị trấn mua đồ ăn thức uống cho ả.
Vốn ả đã nhàn rỗi sẵn, đến khi có bầu, lén lút đi kiểm tra lại ra con trai, thì ả hoàn toàn chẳng phải phải làm gì nữa. Việc nấu cơm, giặt giũ đều tới tay Linh Linh dù cô bé mới chỉ mười tuổi.
Lúc Tô Doanh chưa mang thai, Từ Vĩ đã rất tình cảm với Linh Linh. Đến lúc Tô Doanh mang thai, bụng càng ngày càng to, Từ Vĩ lại càng "tình cảm" với Linh Linh hơn.
Tô Doanh không chỉ không ngăn cản mà còn tỏ ra thờ ơ, dù sao vẫn hơn Từ Vĩ ra ngoài tìm người đàn bà khác.
Nữ cảnh sát ghi chép lời khai giận run người. Lúc Tô Doanh nói đến chuyện này, trên mặt vẫn tỉnh bơ như không, còn hỏi lại nữ cảnh sát: "Chẳng lẽ lại để cho nó ăn không thế à? Phải làm gì chứ."
Linh Linh vẫn chưa bao giờ được đi học đàng hoàng, từ lúc tới bến Trần Gia mới được ở một chỗ yên ổn, đi học ở trường tiểu học thôn Trần Gia.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên Linh Linh được nghe tọa đàm kiến thức về giữ an toàn cho bản thân.
Lão Hàn chuẩn bị cho buổi tọa đàm này rất nghiêm túc. Gần đây tỷ lệ trẻ em bị xâm hại tình dục tăng lên. Bản thân Lão Hàn là người làm cha nên ngoài những kiến thức về giữ an toàn bình thường trong cuộc sống, anh ta còn cho thêm một phần về sức khỏe giới tính và kiến thức về đề phòng bị xâm hại.
Hiệu trưởng trường tiểu học nghe vậy còn phải đỏ mặt, lên tiếng cắt lời anh ta một lần: "Cảnh sát Hàn, nói thế này có phải hơi quá đà rồi không?"
Hàn Cương đáp: "Đây là giáo dục thường thức, các thầy cô trong trường cũng cần nhấn mạnh nhiều hơn." Rồi không quan tâm đến sự phản đối của hiệu trưởng, anh ta hoàn thành toàn bộ bài giảng, còn nói với bọn trẻ nếu có câu hỏi gì có thể hỏi anh ta.
Lão Hàn có một khuôn mặt hiền lành, lúc nói chuyện lúc nào cũng cười tủm tỉm, Hạng Vân Độc từng trêu chọc anh ta, bảo anh ta đi làm cảnh sát thì phí quá, đáng lẽ ra phải làm tổ trưởng tổ dân phố.
Sau khi anh ta ra khỏi trường học, thấy có một cô bé đeo cặp sách cứ đi theo mình mãi. Tới khi anh ta quay lại, định hỏi cô bé kia có chuyện gì không, cô bé lại quay đầu chạy mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lão Hàn cảm thấy có gì đó không ổn bèn đi theo. Đúng lúc đó, Từ Vĩ uống quá chén, bế Linh Linh lên, nhét lưỡi vào miệng cô bé, Linh Linh giãy giụa kịch liệt, Lão Hàn nghe thấy liền xông vào.
Sau khi đánh chết người, Từ Vĩ mới biết Lão Hàn là cảnh sát. Ngày hôm sau, gã lập tức chạy vội về Quảng Đông, đến tạn lúc Tô Doanh sinh con cũng không về nhà.
Nếu mấy người Hạng Vân Độc không tới kịp, đợi đến khi đứa bé này đầy tháng, Tô Doanh sẽ đi Quảng Đông đoàn tụ với gã.
Linh Linh bị đánh đập tàn tệ, nhốt lại trong nhà. Tô Doanh xin nghỉ học cho cô bé, không cho cô bé đi học nữa. Người cô bé chi chít vết thương, mới có, cũ có. Nữ cảnh sát đưa cô bé đến bệnh viện. Tuy tuổi còn nhỏ, cô bé đã bị bệnh phụ khoa nghiêm trọng.
Lời khai của Tô Doanh mâu thuẫn đủ đường, ả liên tục rũ bỏ mọi trách nhiệm liên quan đến vụ án. Linh Linh là người chứng kiến toàn bộ tình tiết vụ án nhưng mãi vẫn chưa thể nói chuyện được bình thường. Tuy vậy về cơ bản thì vụ án đã được làm rõ nhưng cần phải bắt được Từ Vĩ mới có thể kết án.
Từ Vĩ chạy trốn tới Quảng Đông. Lần theo tung tích trên đường đi của gã, cảnh sát Quảng Đông nhanh chóng bắt giữ gã, áp tải về Giang Thành.
Lúc bắt được gã, gã đang định phạm tội lần thứ hai, xâm hại cô con gái đang trong kì nghỉ hè của một công nhân, bị bắt tại trận. Các công nhân trên công trường ấn gã xuống đất đánh vỡ đầu chảy máu.
Lời khai của gã lại khác với lời khai của Tô Doanh. Gã nói Tô Doanh lấy cờ lê đập vào đầu Lão Hàn trước, Lão Hàn không đề phòng phụ nữ có thai, đập mấy cái đã ngất xỉu, bọn chúng tưởng anh ta đã chết. Lúc này, Từ Vĩ mới tỉnh rượu, ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi.
Đang bàn bạc phải làm gì tiếp theo, Lão Hàn tự dưng tỉnh lại...
Tô Doanh ôm bụng: "Không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng. Hắn mà còn sống thì hai chúng ta xong đời!" Vậy là hai vợ chồng cùng lập mưu giết người.
Khương Thần không thể lấy hồ sơ vụ án ra cho Hạng Vân Độc xem, chỉ có thể kể lại. Đây là vụ việc giết người mang tính bộc phát. Lúc đầu bọn họ điều tra các mối quan hệ xã hội, thiên về hướng Lão Hàn bị trả thù, như vậy là sai từ đầu rồi.
Lúc Từ Vĩ ra ngoài làm việc từng nghe người ta nói người đã chết vẫn có thể nhớ được kẻ thù, tới trước mặt Diêm Vương cũng có thể kiện cáo, nếu dùng một cây đinh cắm vào óc thì sau khi chết cũng không kiện cáo gì được nữa.
Sở Phục nói với A Kiều, chính cây đinh này đã xé rách hồn phách của Lão Hàn: "Nếu như dùng đinh bằng gỗ đào, người kia đã hồn phi phách tán lâu rồi, chắc chắn không quay về được."
Nhưng Lão Hàn đã tìm đường trở lại, còn gặp được A Kiều.
Hạng Vân Độc nghe xong, im lặng không nói, một lúc lâu sau mới hỏi: "Thế bên kia có làm cho anh ấy không?"
Anh đang hỏi về Quan Tú Mai, nếu như Quan Tú Mai không chịu làm, anh sẽ làm tang lễ cho Lão Hàn.
Khương Thần đáp: "Cục trưởng bảo, cục sẽ đứng ra làm, anh Hạng, anh định tiễn anh ấy đoạn đường cuối cùng mà không mặc cảnh phục sao?" Vị trí đội trưởng bỏ trống. Nếu Hạng Vân Độc vẫn không quay về, tổng cục sẽ phái người xuống thay thế.
Ai cũng cho rằng người phá được vụ án của Lão Hàn là Hạng Vân Độc nhưng anh tự biết công lao này không thuộc về anh. Ban đầu anh nghĩ phá được vụ án của Lão Hàn anh sẽ quay trở lại, nhưng hiện giờ vụ án đã phá được mà anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Để đó nói sau, đến hôm đó tôi nhất định sẽ đi, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói."
Hiệu suất làm việc của cục rất cao, tìm địa điểm, mua vòng hoa, viết điếu văn, còn viết một bài về cuộc đời Lão Hàn, đăng lên báo. Hạng Vân Độc giở ra đọc, những bài kiểu này thực ra chẳng khác nhau là mấy, nếu như Lão Hàn đọc được, chắc chắn sẽ phải nói hai chữ "thổi phồng".
Cuối cùng, Khương Thần hỏi một câu: "Anh Hạng, đúng là Lão Hàn báo mộng cho anh thật sao?"
Hạng Vân Độc nhìn về phía A Kiều. Cô đang nằm trên sô pha xem TV. Cô gác chân lên, đôi chân trắng muốt lắc lắc. Cô đang xem bộ phim cung đấu hot nhất hiện giờ, vừa xem vừa tức giận lẩm bẩm gì đó trong miệng mà anh không nghe thấy.
"Cậu có tin là trên thế giới này có quỷ thần không?" Hạng Vân Độc hỏi lại Khương Thần.
Khương Thần không đáp, nếu như cậu tin thì chuyện báo mộng kia đương nhiên là thật, nếu như cậu không tin thì hỏi cũng như không.
A Kiều trở mình, nằm nghiêng xem TV. Trên bàn trà rải đầy đồ ăn, khoai tây chiên, gà rán, Coca, tất cả đã bị ăn hết sạch, chỉ còn hộp không. Hai ngày nay cô đắm chìm trong phim cung đấu, đến tận đêm cũng không nỡ đi ngủ.
Xem đến tập cuối cùng của bộ phim này, ngón tay cô trượt đi, trượt tới một bộ phim về cung đình nhà Hán, người diễn vai Lưu Triệt thoạt nhìn quá gầy gò, mặt mày còn thiếu mất một phần phong lưu, cô lẩm bẩm: "Người này chẳng giống gì cả."
Hạng Vân Độc gác điện thoại, đi tới bên cạnh cô: "Cái gì chẳng giống gì cả cơ?"
A Kiều liếc sang nhìn anh, thực ra trông anh hơi giống Lưu Triệt, đều có mũi cao mắt sâu, đều tạo cho người khác có cảm giác không nhìn thấu được xem trong lòng anh đang thực sự nghĩ gì. Cô lại cựa mình nhưng không rời khỏi ghế sô pha, chỉ thay đổi dáng nằm.
Tới khi nữ diễn viên đóng vai Trần A Kiều xuất hiện, A Kiều tức giận đến mức đá vào sô pha một cái rồi lại đá vào đùi Hạng Vân Độc, cô "Ai da" một tiếng, suýt nữa là ngã xuống, cũng may Hạng Vân Độc giữ được chân cô, đỡ người cô nằm lại cho vững.
A Kiều tức giận, người phụ nữ diễn vai cô quá già quá xấu mà người phụ nữ diễn vai Vệ Tử Phu lại xinh đẹp hơn nhiều, đúng là tức chết ma!
Hạng Vân Độc vừa thả tay ra, A Kiều vẫn đang tức giận, hai người đang kề sát vào nhau. Tới lúc cô ngước mắt lên đã thấy Hạng Vân Độc đang ngây người, anh hỏi: "Có câu thuận theo số mệnh, trên đời này thực sự có số mệnh sao?"
"Đương nhiên rồi." Nếu không có số mệnh thì tại sao một con ma như cô lại thê thảm đến thế, đáng thương đến thế cơ chứ, bắt buộc phải có nhà vàng mới được.
"Số mệnh chính là để một người hiền lành như Hàn Cương phải chết một cách... oan uổng như vậy sao?"
A Kiều chớp chớp mắt nhìn Hạng Vân Độc, cô không trả lời được. Là người, không phải ai cũng có thể sống hết dương thọ mới chết, nếu không sẽ không có Uổng Tử Thành.
"Tôi biết em tin vào điều này nhưng tôi thì không. Tôi vẫn muốn làm hết sức mình. Tôi nhất định có thể làm gì đó vượt qua cả số mệnh." Hạng Vân Độc nhìn thật sâu đôi mắt đen thăm thẳm của cô, nói rồi nở nụ cười. Dù thế giới này có đảo điên thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ kiên định với những gì mình muốn làm.
Mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ về chuyện này, có những chuyện nói thế nào cũng không giải thích nổi, chỉ có cách tự tìm cho mình một con đường.
A Kiều không hiểu những gì Hạng Vân Độc nói. Cô chỉ biết sống trên đời này cần phải có hai chữ "vui vẻ". Cô nghĩ ngợi rồi vỗ vai Hạng Vân Độc, nói ra cảm tưởng của một con ma lâu năm: "Thấy thế nào vui thì sống thế đó, sống thì phải vui vẻ mới được."
Chết là hết, địa phủ không có nhiều thứ hay ho như vậy nữa đâu.
Hạng Vân Độc không ngờ mình từng này tuổi rồi còn phải để cho một thiếu nữ nhỏ bé khuyên nhủ anh như vậy, lời nói lại còn như ông cụ non, nhưng anh biết mắt cô có thể nhìn thấu âm dương, có lẽ cô nói đúng: "Được chúng ta thấy thế nào vui thì sống thế đó."
A Kiều lườm anh một cái, đấy là anh thôi, cô còn chết rồi đây này.
Việc người xong xuôi rồi, giờ phải làm việc ma. Phải giúp Hàn Cương kể công, để một người tốt như anh ta có thể đầu thai cho tốt.
Có ai đọc chương này xong bị sốc không? Lúc đọc lần đầu mình hơi sốc, tại vì không ngờ vụ án lại như thế nhưng đúng là đọc đến chương này mình mới quyết định đọc tiếp vì cảm thấy tác giả rất nghiêm túc với các vấn đề xã hội, tự nhiên thấy thích thôi chứ thực ra mấy chương đầu mình thấy hơi dài dòng. Nhưng các bạn yên tâm, đoạn đầu giới thiệu nhân vật thế thôi, về sau tình tiết sẽ nhanh hơn, hấp dẫn hơn, nhiều bí mật hơn, nói chung đảm bảo là truyện này cốt truyện rất ok.
Chương này tên là gốc là "A Kiều, hôm nay tri tâm không?". Từ "tri tâm" ban đầu nghĩa là hiểu được lòng nhau, ít ra trong đám Đường thi Tống từ mình đọc thì nó nghĩa thế, nghĩa hiện đại là thân thiết, quan tâm, chỗ này hiểu theo nghĩa nào cũng đúng cả. Đại loại là nói về đoạn A Kiều và Hạng Vân Độc tâm sự với nhau đó. Đầu đề này nghĩa là quan hệ giữa nam chính nữ chính đã thay đổi, không phải người xa lạ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT