Hoắc Kình thật sâu nhìn thoáng qua tiểu cô nương trong lòng ngực.
Tiểu cô nương đôi mắt ướt át, sạch sẽ mà lại thuần túy.
Hắn bất động thanh sắc di chuyển tầm mắt, gật gật đầu.
Vẻ mặt bắt đắc dĩ, "Được rồi."
Một cảm giác tội ác ở trong lòng đột nhiên dâng lên......
Thẳng đến khi Hoắc Kình đem người mang lên xe, cùng nhau ngồi ở ghế sau, tiểu cô nương còn chưa có phản ứng lại.
Giây tiếp theo.
Cô kêu, "Thất Thất! thật thuận lợi a!"
Không nghĩ tới, ăn vạ không thành công, còn có thể có đãi ngộ tốt như vậy!
Thất Thất, 【............】
Ha hả, cũng không biết rốt cuộc là ai đang ăn vạ ai, ai đang hố ai......
Thiên ngôn vạn ngữ, tóm tắc thành một câu: Ta yêu tự bế, tự bế yêu ta.
Hoắc Kình lạnh lùng nói, "Trở về biệt thự."
Tài xế thu được mệnh lệnh, lập tức quay đầu hồi biệt thự.
Nhưng thật ra trợ lý ngồi ghế phụ, vẻ mặt mộng bức nhìn hàng ghế sau nhiều hơn một tiểu cô nương, hơi há miệng, cuối cùng vẫn là không có nói chuyện.
Hoắc tổng nhà anh ta......Giống như bắt cóc một tiểu cô nương có chút ngốc trở về?
Aizzzz.
Đau đầu.
Anh vẫn là lựa chọn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi.
Tuy rằng Hoắc tổng trước khi dừng liền chú ý tới vị tiểu cô nương này, tuy rằng Hoắc tổng có thể có dự mưu bắt người......
Nhưng là......Hoắc tổng luôn là Hoắc tổng, là người cho phát tiền lương cho anh ta.
Anh ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nhìn thấy......
Trà Trà ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn Hoắc Kình.
Sau một lúc lâu, cô ghé lại gần, nhẹ nhàng hỏi hắn, "Anh tên là gì a? Tôi tên Yến Trà."
Trợ lý, "......" Hoắc tổng lợi hại!
Tên cũng chưa nói cho tiểu cô nương, liền đem người bắt tới tay!
Ngay sau đó, trợ lý nhanh chóng rũ mắt giả bộ ngủ, giảm bớt cảm giác tồn của mình.
Hoắc Kình mặt vô biểu tình, không có cảm xúc gì nhiều, hờ hững phun ra hai chữ, "Hoắc Kình."
"Hoắc Kình?" Trà Trà mềm mại niệm một lần.
Nghĩ đến về sau hắn chính là phiếu cơm của cô, cơm sáng cơm trưa cơm chiều, cô đặc biệt ngoan ngoãn ghé qua khích lệ nói, "Tên anh cũng rất dễ nghe nga!"
Hoắc Kình liếc nhìn cô một cái.
"Em thoạt nhìn cũng khá xinh đẹp."
Trà Trà có chút ngượng ngùng cười cười, "Tôi cũng cảm thấy mình khá xinh đẹp, bất quá, tôi hỏi anh một vấn đề a!"
Hai bàn tay nhỏ trắng nõn, theo bản năng bắt lấy vạt áo của hắn.
Tiểu cô nương nhẹ nhàng ghé tới gần, nhẹ giọng hỏi hắn, "Tôi đem chính mình bồi thường cho anh, tôi đây hiện tại có thể ra một chút yêu cầu không?"
Hoắc Kình, "Yêu cầu gì?"
Trà Trà ánh mắt lượng lượng nhìn chằm chằm hắn, "Tôi cảm thấy đối với anh mà nói, đặc biệt đơn giản, bất quá, tuy rằng đơn giản, tôi cũng cảm thấy chúng ta phải đem yêu cầu ra nói rõ trước, cứ như vậy, về sau đỡ phải có mâu thuẫn."
Hoắc Kình hờ hững nhìn cô, "Nói."
Tiểu cô nương lớn lên rất mềm mại, còn rất nhiều lời?
Trà Trà nghiêng đầu nhìn hắn, vươn ngón tay nhỏ ra, bắt đầu nghiêm túc nói.
"Con người của tôi kỳ thật rất dễ nuôi, một ngày 3 bữa cơm, còn có đồ ăn vặt, kẹo que......Này đó đều không thể thiếu, đương nhiên, buổi tối nếu có đồ ăn khuya, tôi sẽ càng vui vẻ.
Tuy rằng, tôi hiện tại đem chính mình bồi thường cho anh, về sau phải nghe theo anh.
Nhưng là, này đó điều kiện không thể bớt, về sau mặc kệ phát sinh cái gì, anh đều không thể cắt xén đồ ăn vặt của tôi!"
Hoắc Kình sắc mặt đổi đổi, cuối cùng giơ tay nhéo nhéo mí tâm.
"............Em cảm thấy, tôi đem em mang về, sẽ không cho em cơm ăn?"
Đây là yếu cầu lung tung rối loạn gì đây?
Tiểu cô nương gật gật đầu, nhìn sắc mặt Hoắc Kình có chút biến thành màu đen, lại thức thời lập tức lắc đầu.
Hoắc Kình, "......"
Tiểu cô nương không chỉ ngốc, còn đặc biệt ngốc.
Em cho rằng em hiện tại lắc đầu, tôi liền không thấy được bộ dáng gật đầu vừa mới của em sao?
Cư nhiên lại cảm thấy tôi cắt xén đồ ăn vặt của em?
Đối với việc đó, Hoắc Kình rất là khinh thường, chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, xem hắn là ai chứ?