Hôm sau.
Lúc Trà Trà tỉnh lại, có chút đau đầu.
Ôm chăn hừ hai tiếng, mới chậm rãi mở to mắt.
Tiểu cô nương vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Giang Ly Hoán.
Đôi mắt ướt át, tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tiểu cô nương tổng cảm thấy Giang Ly Hoán đáy mắt mang theo vài phần u oán.
Cô vươn đầu ngón tay mượt mà trắng nõn, chọc chọc vào mặt hắn.
"Anh làm sao vậy?" Cô mềm mại hỏi hắn.
Ngón tay thon dài bắt lấy tay nhỏ của cô, hắn giọng nói khàn khàn.
"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, còn nhớ rõ sao?"
Tiểu cô nương ngốc lăng, mắt mở to tròn xoe tinh tế suy tư trong chốc lát.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
"......" Nghĩ không ra, có chút đau đầu.
Trà Trà ngoan ngoãn cọ cọ đến lòng ngực của Giang Ly Hoán, nhỏ giọng nói, "Nếu không, anh nhắc nhở em một chút đi......"
Giang Ly Hoán, "Rượu trái cây."
Lời nói rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt đem tiểu cô nương tạp ngốc.
Rượu trái cây?
Cô ngày hôm qua uống lên hai ly rượu trái cây, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất tốt.
Sau đó?
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Cô nghĩ không ra a......
Cô uống say?
Tiểu cô nương chột dạ nhìn nhìn Giang Ly Hoán, thấy hắn sắc mặt không quá đẹp, cô suy nghĩ một chút, thập phần ngoan ngoãn thò lại gần sờ soạng mặt hắn một chút.
"Em cảm thấy nha, sau khi em uống say, hẳn là rất ngoan, anh nói có đúng không nga?"
Thiếu niên nhàn nhạt liếc cô, thần sắc nhìn không ra hỉ nộ, nhìn không ra cảm xúc.
Trà Trà trong lòng hoảng hốt, tổng cảm thấy đêm qua làm chuyện gì đó thực xin lỗi Giang Ly Hoán.
Cô nghĩ nghĩ, đầu nhỏ hướng về phía cổ Giang Ly Hoán củng củng.
Ý tứ thập phần rõ ràng.
Giang Ly Hoán kiềm chế ý cười trong mắt, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực.
"Em tối hôm qua nói, muốn sủng hạnh đồ ăn vặt, không cần anh......"
Trà Trà cả kinh, vội vàng phản bác.
"Không có khả năng, đồ ăn vặt như thế nào có thể so sánh được với anh được! Anh so với đồ ăn vặt quan trọng rất nhiều rất nhiều rất nhiều, em thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ không nói như vậy."
Tiểu cô nương giải thích ngữ khí rất chắc chắn.
Sợ Giang Ly Hoán đem đồ ăn vặt của cô đưa vào lãnh cung.
Vạn nhất không còn được gặp lại đồ ăn vặt, liền thảm......Thảm hề hề.
Đáng thương vô cùng......Không được, không có đồ ăn vặt, cô quá ủy khuất!
Cô chịu không nổi sự ủy khuất nay.
Trà Trà đem cái đầu nhỏ xù xì thò ra, khó được một lần chủ động ôm cổ hắn.
"Giang Ly Hoán? Hoán ca ca? Anh ở lòng em rất quan trọng nhất nha!"
Giang Ly Hoán, ".......Nói chuyện đàng hoàng, không được bán manh!"
Tiểu cô nương nghiêng đầu, khó hiểu hỏi hắn, "Manh là ai a? Vì cái gì muốn bán nó? Em không có bán manh a?"
Giọng nói mềm mại, thẳng đem khi chọc Giang Ly Hoán một bụng hỏa.
Đêm qua, bộ dáng của tiểu cô nương ở trong bồn tắm, cơ hồ trong nháy mắt liền dũng mãnh khắc vào trong tâm trí hắn.
Hắn hai mắt có chút đỏ lên, "Bảo bối, về vấn đề bán manh này, chúng ta để sang một bên trước, chúng ta có thể tán gẫu chuyện khác một chút......"
Trà Trà ngẩn ra, bị bộ dáng của hắn doạ sợ, giống như là đoán được hắn muốn làm chuyện gì đó, vội vàng vén chăn trên người cô ra.
Một bên vén chân, một bên kêu ngao ngao, "Em không thể ăn, một chút cũng không thể ăn!"
Giây tiếp theo.
Tiếng quát tháo bao phủ ở ánh nắng sáng sớm nhỏ vụn......
Còn đêm qua, sau khi say rượu, rốt cuộc đã làm chuyện gì thực xin lỗi Giang Ly Hoán......
Tiểu cô nương như thế nào đều nhớ không nổi, trong đầu dường như trống rỗng.
Mà trên thực tế, vấn đề này......
Sau khi trải qua buổi sáng, cũng đã không sao nữa.
Sau đó a?
Sau đó tiểu cô nương bị khi dễ đặc biệt thảm, ủy khuất ba ba bọc chăn nhỏ của mình, ánh mắt tràn đầy lên án.
Không biết xấu hổ!