An Uy hướng về phía Trà Trà cười thần bí.
"Vấn đề đơn giản như vậy, đương nhiên là muốn Trà ca tự mình đi xem, mới có ý tứ a!"
Trà Trà, "......" An Uy là tiểu ngốc tử sao?
Cô liếc hắn một cái, ghét bỏ cùng hắn kéo ra khoảng cách, sau đó đi xem phiếu điểm.
Lúc Tiểu cô nương đi tới, bạn học xung quanh, thập phần tự giác mà tránh ra qua một bên.
Đại đa số, đều là biểu tình kích động nhìn cô.
Cảm giác được càng lúc càng nhiều tầm mắt, Trà Trà càng thêm kích động.
Xem ra chính mình quả nhiên vượt xa người thường phát huy, thi được hạng nhất rồi!
Vui vẻ.
Tiểu cô nương cười hì hì nhảy nhót đi tới.
Sau đó, cô liền thấy được hạng nhất được dùng chữ đỏ tươi để viết.
Hửm?
Hả???
Hạng nhất: Giang Ly Hoán???
Tiểu cô nương ý cười trên mặt, trong nháy mắt cứng đờ.
Lại cứ lúc này, An Uy không muốn sống chạy tới, cười tươi nói, "Trà ca Trà ca! Cậu xem a, Giang Ly Hoán vẫn đứng hạng nhất, mà cậu, đã nhảy từ hạng nhất đếm ngược nhảy lên hạng hai!
Có phải đặc biệt kích động hay không! Có phải đặc biệt vui vẻ hay không! Có phải hay cao hứng đến mức nói không nên lời hay không!!!"
Trà Trà, ".................."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn mềm mại, cả người đột nhiên tràn ngập sát ý.
An Uy sửng sốt, ngốc lăng đứng ở chỗ đó, chẳng lẽ hắn nói sai rồi sao?
Đang cân nhắc muốn nói thêm cái gì đó, Phó Dương đứng phía sau một tay đem người kéo đi, đồng thời, một cái tay khác che miệng hắn lại, không cho An Uy tiếp tục nói nữa.
Không thấy được tiểu cô nương cả người đều là sát ý sao?
Trước khi thi, Trà ca nói muốn cùng Giang Ly Hoán tranh hạng nhất.
Hiện tại, hạng nhất vẫn là Giang Ly Hoán, cho nên chính là nói, Trà ca thua.
Loại thời điểm này, An Uy còn không biết sống chết chạy tới gần hỏi cô có vui vẻ hay không?
Sợ là đầu óc thiếu cọng dây thần kinh nào đó rồi?
Có lẽ là tiểu cô nương đột nhiên thay đổi hơi thở, quá mức rõ ràng.
Đám người xung quanh cô, nhanh chóng tản ra một cách quỷ dị.
Tiểu cô nương tuy rằng mềm mại, nhưng là, thời điểm hung lên, cũng thật sự đáng sợ.
Loại thời điểm này, tiểu đệ nhà cô cũng đều trốn rất xa, vậy những người khác, tự nhiên cũng thức thời trốn xa hơn một chút......
Lúc Giang Ly Hoán chạy tới.
Vừa lúc nhìn thấy tiểu cô nương nhà hắn một mình lẻ loi đứng ở chỗ đó.
Hắn vội vàng đi qua, xem phiếu điểm một cái.
Hửm? Tiểu bảo bối hạng hai.
Đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Hắn duỗi tay, muốn đem người ôm vào trong lòng.
Nào biết, Trà Trà liếc hắn một cái, từ chối hắn ôm, xoay người liền muốn rời đi.
Thấy vậy, Giang Ly Hoán vội vàng duỗi tay đi kéo tay của cô.
"Bảo bối......" Hắn nhẹ kêu.
Tiểu cô nương bước chân cứng đờ, quay đầu lại, hung ba ba trừng hắn, "Không được kêu!"
"Ừm, anh không kêu, vậy em đừng ném anh một mình ở đây......" Hắn duỗi tay, đem người kéo vào trong lòng ngực.
Một bên ôm eo cô, một bên hướng tới đường nhỏ ít người đi qua.
Mọi người đang muốn ăn dưa, "???" Liền như vậy đi rồi?
Không đánh lên sao?
Aizzzz, không thú vị.
Nơi cách đó không xa.
Giang Ly Hoán ôn nhu khuyên tiểu cô nương nhà hắn, "Chỉ kém vài điểm mà thôi, tiếp theo chú ý một chút, vượt qua anh, rất đơn giản."
Trà Trà bĩu môi, "Nhưng lần này anh là hạng nhất......Em thua......"
Giang Ly Hoán, "Ừm, vậy tiếp theo, anh thua bảo bối có được không?"
Trà Trà lắc đầu, "Không cần, em có thực lực, không cần anh nhường."
Nếu như vậy thi được hạng nhất thì có ý tứ gì?
Không cần thiết.
Thiếu niên ánh mắt thâm sâu.
Hắn dừng bước, thử thăm dò hỏi, "Vậy lời bảo bối đã nói qua, còn tính không? Về sau nghe lời anh, có thể chứ?"
Nghe vậy, tiểu cô nương gục xuống đầu, héo héo gật gật đầu, "......Ừm."
Giọng nói mềm mại, hữu khí vô lực.
Đã đánh cược thì phải chịu thua, về sau nghe hắn......