Giang Ly Hoán ôm tiểu cô nương, hoàn toàn không có ý tứ che giấu ý tứ.
Cũng không tính toán buông tay.
Hắn hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, quan hệ của hai người bọn họ.
Đỡ phải lại có đào hoa lung tung rối loạn chạy tới trêu chọc tiểu cô nương nhà hắn.
Phương thức khoe ân ai cao điệu.
Khiến người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét......
Ngày hôm nay.
Phàm là hơi chút dạo chơi trên diễn đàn một chút, đều biết được Giang Ly Hoán cùng mới tiểu khả ái mới chuyển tới ở bên nhau.
Hơn nữa hai người còn đặc biệt ân ái.
Tiện sát người khác.
Thời gian ngắn ngủn một buổi trưa, tin tức này đã truyền khắp trường học.
Ngay cả trong văn phòng, chủ nhiệm lớp của ban 5 cũng biết được.
Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi có chút đau đầu.
Tất nhiên là biết được tiểu cô nương cùng Giang Ly Hoán có chút quan hệ, nhưng là rốt cuộc là quan hệ gì, thì hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Suy tư thật lâu.
Mới yên lặng làm như cái gì cũng không biết.
Có thể được người của Giang gia đưa vào trường học này, sau đó lại đưa đến ban 5 của mình.
Mặc kệ nói như thế nào, đều không phải người có thể trêu chọc.
Liên tiếp mấy ngày.
Tin tức lớn nhất trong trường học, toàn bộ đều là câu chuyện tình yêu của tiểu khả ái và thiếu niên lạnh lùng......
Loại phiên bản nào cũng có, nhưng không có một cái phiên bản là thật sự.
Phần lớn đều là suy đoán lung tung, hoặc là chắp vá lung tung.
Thời điểm An Uy mang theo Phó Dương trở lại trường học, học sinh đi ngang qua, đại đa số đều đang thảo luận Trà ca của hắn ta và Giang Ly Hoán.
Hiện tại đối với chuyện này.
An Uy chỉ muốn nói một câu.
Giang Ly Hoán quá cao tay.
Trà ca thật sự thực ngốc và thực ngây thơ......
Trừ cái này ra, chỉ còn lại lắc đầu thở dài.
Đáng thương cho Trà ca của hắn ta, một người có lực sát thương lớn như vậy, đến cuối cùng, vẫn là bị Giang Ly Hoán hống đến mơ hồ.
"Giang Ly Hoán nhất định sẽ hảo hào đối đãi cậu ấy."
Phó Dương đúng lúc lên tiếng nói một câu.
An Uy gật gật đầu, "Ừm."
Trà ca của hắn vừa ngoan vừa mềm, là một tiểu khả ái hung ba ba, Giang Ly Hoán nếu là không hảo hào đối đãi với cậu ấy, vẫn còn là con người sao? ( ha ha người ta đã biến thành con sói đuôi to rồi ~)
An Uy thật sâu nhìn thoáng qua Phó Dương.
Cũng may mấy ngày nay, tình trạng của Phó Dương điều có chuyển biến tốt đẹp.
Bác sĩ kiến nghị, vết thương còn lại trên người không phải nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất phương diện tinh thần, yêu cầu để Phó Dương cùng bên ngoài tiếp xúc nhiều hơn.
Vì thế.
An Uy đành phải đem Phó Dương mang về trường học.
Hoàn cảnh trong trường học, là nhất thích hợp.
Có thể để Phó Dương cùng nhiều người tiếp xúc một chút, cảm nhận một chút thế giới ấm áp này.
Còn người của Phó gia......
A, đã sớm vội sứt đầu mẻ trán.
Phó An sắp bị xử phạt, tội cố ý đả thương người.
Ít nhất cũng phải ngồi xổm đến mấy năm, đến lúc đó, Phó Dương nói không chừng đã tốt nghiệp đại học, ai còn có rảnh quan tâm đến Phó An?
Hơn nữa công ty của Phó gia cũng đã xảy ra vấn đề.
Cha Phó An, căn bản không rảnh để đi quản chuyện của Phó An.
Sớm đã ốc không mang nổi mình......
Tóm lại lúc này đây, Phó gia xem như bay màu.
An Uy cân nhắc một chút, vẫn là muốn cùng Giang Ly Hoán trịnh trọng nói cảm ơn.
Hắn ta không ngốc, hắn ta có thể đoán được, nếu là những việc này không có Giang Ly Hoán âm thầm trợ giúp, chỉ sợ sẽ không thuận lợi đến như vậy......
Lúc hai người trở lại ban 5.
An Uy nhìn thoáng qua trên mặt bàn của Phó Dương có nhiều sách.
Nhìn nhìn lại có một thân ảnh quen thuộc, nội tâm đột nhiên vô cùng phức tạp.
Đại ca anh vì theo đuổi tiểu khả ái, mà da mặt dày bá chiếm vị trí của Phó Dương?
Giang Ly Hoán ngước mắt lên nhìn, nhàn nhạt nhìn lướt qua Phó Dương.
Phó Dương lập tức thức thời ngồi xuống vị trí của Giang Ly Hoán.
An Uy, "............"
Quên đi, vừa vặn vị trí bên cạnh của Giang Ly Hoán còn trống tôi đây là miễn cưỡng ngồi vậy, cùng Phó Dương tiểu đáng thương này ngồi cùng nhau đi!
Aizzzz, ai bảo tâm địa của tôi lương thiện chứ?
Hai người mới vừa ngồi xuống.
Trà Trà tiến đến bên tai Giang Ly Hoán nhỏ giọng nói, "Anh nói xem, là Phó Dương ngốc, hay là An Uy ngốc hơn?"
Giang Ly Hoán ánh mắt hơi lóe, ý vị thâm trường nhìn tiểu cô nương.
"Anh cảm thấy, em không bằng quan tâm chính mình một chút đi......"