Giọng nói của Hứa Diều càng lúc càng lớn.
Thế cho nên, bạn học chung quanh yên lặng buông xuống cơm trong tay.
Bắt đầu vây xem một vở kịch ngàn năm có một này.
Tiểu khả ái hung ba ba và giáo hoa tiền nhiệm, bởi vì Giang Ly Hoán, sắp vung tay đánh nhau!
Một câu!
Kích thích!
Trong khi không ít người cho rằng tiểu khả ái sẽ dưới sự giận dữ, đem người đánh một trận.
Tiểu khả ái nghiêng đầu nhìn Hứa Diều.
Giọng nói vốn dĩ mềm mại hiện tại nhiều thêm vài phần lãnh đạm.
"Mấy cái vấn đề này, cô hẳn là nên nói với Giang Ly Hoán, không phải nói với tôi."
Hứa Diều, "???" Tôi đều chuẩn bị tốt nhìn cô nổi điên, cô liền như vậy bình tĩnh ném ra một câu?
Có ý tứ gì?
Bình tĩnh như vậy sao?
Hứa Diều nhìn chằm chằm tiểu cô nương, "Cô......"
"Anh ấy tới rồi kìa, cô đi nói với anh ấy đi." Trà Trà đánh gãy lời nói của cô ta, cúi đầu cầm đũa, lại cắn một ngụm sườn heo chua ngọt.
Ô, hương vị không phải thực tốt.
Không ngon bằng Giang Ly Hoán nấu.
Hứa Diều sửng sốt một chút, sau đó xoay người lại, chỉ thấy thiếu niên lạnh lùng mặt vô biểu tình xách theo một ly trà sữa chậm rãi đi tới đây.
Nga, có lẽ phải nói, chính hướng về phía Thu Trà đi đến.
Giang Ly Hoán đem trà sữa đặt trước mặt tiểu cô nương, thần sắc lạnh lùng, trong chớp mắt đổi thành ôn nhu.
Trong mắt tràn đầy quyến luyến, không thể hòa tan.
Chỉ là liếc mắt một cái, là có thể làm người ta hãm sâu vào trong đó.
Lại cứ.
Tiểu cô nương chỉ là nhàn nhạt gật đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm sườn heo chua ngọt trước mặt mình.
Xác định tiểu cô nương không có việc gì, Giang Ly Hoán mới ngước mắt nhìn Hứa Diều.
"Sửa đúng một câu của cô, con đường tương lai của tôi đích xác sẽ có vô hạn, nhưng là mặc kệ đi con đường nào, đều nhất định phải có em ấy tồn tại, em ấy ở, tôi ở."
Em ấy không ở, tôi lưu lại cũng không có ý nghĩa gì......
Thiếu niên biểu tình nghiêm túc, vẻ mặt kiên định.
Hứa Diều thần sắc bị thương lui về phía sau hai bước, môi phát run, lại còn muốn giãy giụa, "Chính là...... Chính là cô ta không thích hợp với cậu......"
Giang Ly Hoán nhướng mày, "Trừ bỏ em ấy, không có ai có thể thích hợp với tôi, nếu không có chuyện khác, không cần quấy rầy em ấy ăn cơm."
Hắn nhưng thật ra không nghĩ tới, hắn bất quá chỉ là đi ra ngoài mua một ly trà sữa, cư nhiên sẽ có người không có mắt tới quấy rầy tiểu bảo bối của hắn.
Hắn nửa ngồi xổm bên cạnh Trà Trà, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
"Bảo bối? Buổi tối nấu sườn heo chua ngọt cho em có được không?"
Tiểu cô nương cúi đầu nhìn Giang Ly Hoán, bất mãn rầm rì hai tiếng, "Được rồi."
Nếu không phải nhà ăn nấu sườn heo chua ngọt không ngon bằng hắn, cô mới không cần phản ứng hắn!
Hứa Diều đứng ở chỗ đó, không biết vì cái gì còn chưa đi.
Giang Ly Hoán bình tĩnh từ trong túi Trà Trà tìm được điện thoại, sau đó ấn một chút.
Hình nền điện thoại nháy mắt rơi vào trong tầm mắt của Hứa Diều.
Một cái chớp mắt kia.
Cả người cô ta lung lay sắp đổ.
Cuối cùng, cơ hồ là khóc lóc chạy ra ngoài.
Trà Trà cắn sườn heo chua ngọt, vẻ mặt mộng bức.
Cô cúi đầu đoạt điện thoại trong tay Giang Ly Hoán, sau đó liền thấy được ảnh khoá màn hình......
"............" Tiểu cô nương ngốc lăng.
Đôi đũa kẹp sườn heo chua ngọt lạch cạch một tiếng rơi xuống ở mâm.
Ảnh khóa màn hình điện thoại, Giang Ly Hoán lại thay đổi.
Mà tấm ảnh khóa màn hình này......
Là hắn ôm cô.
Đầu nhỏ của cô chôn vào cổ hắn, chỉ lộ ra nửa gương mặt nhỏ.
Mà một khác sườn, quần áo bởi vì nháo, có chút lộn xộn.
Góc độ vừa lúc chụp được vết cắn ở xương quai xanh.
Dấu răng đặc biệt rõ ràng.
Ân, nhìn kỹ, còn không chỉ có một cái dấu răng......
Thiếu niên lạnh lùng, vẻ mặt yêu say đắm, thậm chí, chỉ xem ảnh chụp, cơ hồ đều có thể cảm giác được hai người chung quanh có bong bóng màu hồng đang bay bay.
Trà Trà mặt lại đỏ lên, "......"
Vì cái gì muốn đem loại ảnh chụp cài khóa màn hình!!!!