Hai mươi phút sau.
Hai người giãy giụa từ trong đám người chật vật đi ra ngoài.
Tóc loạn thành một đoàn, trên mặt còn bị cào, còn có người lấy trứng gà ném lên người bọn họ, nhão nhão dính dính......
Muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật......
Hai người như thế nào cũng không nghĩ đến, sẽ biến thành kết cục như bây giờ.
Hôm sau.
Thời điểm Trà Trà và Giang Ly Hoán đi học.
Thật ra có nghe nói qua việc này.
Tiểu cô nương nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh.
Khẽ thở dài một cái.
Aizzzz, tiểu ngốc tử ngồi cùng bàn quá thảm.
Cô tốt xấu gì còn gặp được Giang lão gia tử.
Phó Dương lại cái gì cũng không có......Nga không đúng, Phó Dương còn có An Uy một anh em tốt.
Tuy rằng, An Uy cũng có chút ngốc, cũng có chút vô dụng......Tùy rằng cái gì cũng không có, nhưng đỡ hơn không.
Tiểu cô nương trong lúc suy tư.
Nghe được mọi người trong lớp thở hốc vì kinh ngạc.
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn.
Sau đó liền nhìn thấy vị trí bên cạnh vốn dĩ trống rỗng hiện tại đã nhiều thêm một người.
Nga?
Giang Ly Hoán?
Trà Trà nghiêng đầu nhìn hắn, "???"
Phảng phất như đang hỏi hắn, anh như thế nào lại ở đây?
Thiếu niên động tác ưu nhã đem sách vở của mình đặt ngay ngắn, nhẹ giọng nói, "Em không đi tìm anh, vậy anh cũng chỉ có thể chủ động một chút."
Trà Trà, "......Được rồi."
Tiểu cô nương đôi mắt đen nhánh xoay chuyển.
"Bất quá, hiện tại muốn nói cho anh biết, ngồi ở vị trí này, về sau chính là tiểu đệ của em, phải kêu em là Trà ca, lại còn có phải đưa phí bảo hộ nga!"
Mọi người dựng lỗ tai nghe bát quái, vẻ mặt kinh ngạc.
Chơi như vậy cũng được sao?
Nhưng Giang Ly Hoán hẳn là sẽ không kêu đi?
Hắn chủ động ngồi bên cạnh cô, đã sắp khiến bọn họ kinh ngạc đến rớt cằm rồi.
Thiếu niên lạnh lùng, cơ hồ sắp duy trì không được nữa.
Ngay sau đó.
Giây tiếp theo.
Bọn họ nghe thấy thiếu niên hệ lạnh lùng Giang Ly Hoán ôn hòa kêu một tiếng, "Trà ca, phí bảo hộ tính toán thu như thế nào?"
Mọi người, "......" Mẹ nó, đột nhiên không kịp dự bị nhét một đống cẩu lương???
Đáng sợ a!
Không phải chỉ có một ngày không đi học thôi sao?
Quan hệ của các người sao lại có thể tiến triển nhanh đến như vậy???
Một bước thần tốc!!!
Rõ ràng một ngày trước, các người còn không phải như vậy, khóc chít chít, tiểu khả ái đã bị đoạt đi rồi!
Bộ dáng này của Giang Ly Hoán, mẹ nó ai có thể làm được a!
Vừa liêu nhân vừa lạnh lùng lại vừa ôn nhu.
Tiểu khả ái nghiêm trang suy tư một chút, bắt đầu vươn tay, giơ ngón tay biểu hiện phí bảo hộ.
Trà Trà, "Anh xem, này đều đã qua bao lâu? Điện thoại của em anh còn chưa có sửa xong! Đem điện thoại sửa xong, liền tính là phí bảo hộ đầu tiên đi."
Giang Ly Hoán rũ mắt, "Được."
Trà Trà, "Phí bảo hộ lần hai, anh đêm qua làm sườn heo chua ngọt không đủ ăn, hôm nay em muốn ăn hai phân!"
Giang Ly Hoán, "Được."
Trà Trà, "Không không không, không đúng, không chỉ có hôm nay muốn ăn hai phân, về sau cũng muốn ăn hai phân."
Giang Ly Hoán, "Đều có thể."
Trà Trà phồng mặt nhỏ lên, "Phí bảo hộ lần ba, còn có đồ ăn vặt nha, không thể thiếu, còn có kẹo que, anh đừng tưởng rằng em không biết, anh đem một nửa đồ ăn vặt của em giấu đi!"
Giang Ly Hoán do dự một chút, sau đó liền giải thích, "Đồ ăn vặt ăn nhiều, không tốt."
Trà Trà tay nhỏ mềm mụp không nhẹ không nặng đập lên bàn một cái, "Em là Trà ca, em tới định đoạt!"
Giang Ly Hoán giống như hài tử bị giáo huấn, "Ừm, em nói đúng, buổi tối anh liền bổ sung......"
Tiểu cô nương hung ba ba, sau khi nghe được hai từ buổi tối, khí thế trong nháy mắt bị tiêu diệt hơn phân nửa, không biết nghĩ tới cái gì, giọng nói trở nên có chút nhược nhược.
"......Buổi tối thì quên đi."
Giang Ly Hoán thần sắc nghiêm túc, "Không được, nhất định phải bổ sung."
Mọi người, "???!!!"
Tổng cảm thấy......Chúng ta nghe được cái gì không nên nghe rồi sao?
Đặc biệt là mấy câu cuối cùng, nghe tới rất có thâm ý???