Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, sau khi xác định chính mình không có bị Giang Ly Hoán bắt được chứng cứ.
Cô đúng tình hợp lý gật gật đầu.
"Xác định nha."
Giang Ly Hoán khóe môi hơi nhếch lên.
Đáy mắt xẹt qua một tia ý cười.
"Vậy em nói cho anh biết, em không có động thủ, Phó An tại sao lại quỳ gối ở chỗ đó? Còn những người khác vì cái gì lại ngã trên mặt đất?"
Trà Trà nga một tiếng, "Vấn đề này a? Rất đơn giản."
Tiểu cô nương trong mắt tràn đầy ý cười.
"Bởi vì bọn họ cảm thấy đối với Phó Dương xuống tay quá tàn nhẫn, đáy lòng có hối hận, sau đó lại sợ hãi nháo ra mạng người, cho nên liền quỳ xuống xin tha a!"
Lời nói rất nghiêm trang.
Một chút cũng nhìn không ra tiểu cô nương đang nói lung tung.
Giang Ly Hoán, "Thật sự?"
Trà Trà, "Ừm, thật sự!"
Ngón tay thon dài dừng ở trên cái đầu xù xù của tiểu cô nương xoa nhẹ một chút.
"Ừ, em nói thật thì chính là thật."
Ngữ khí của Giang Ly Hoán rất kiên định, cho đủ mặt mũi.
An Uy ngồi phía trước giả bộ ngủ, "......"
Thực tốt, chén cẩu lương này tôi ăn!
Tiểu cô nương nhìn thấy Giang Ly Hoán tin tưởng mình như thế, càng thêm chột dạ.
Cô ghé vào trong lòng ngực hắn, ngưỡng mặt lên nhìn sườn mặt hắn.
Sườn mặt hình dáng rất rõ ràng, phảng phất mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng không có tỳ vết.
Một người lạnh lùng như vậy, lại bị cô lừa?
Trà Trà càng nghĩ càng cảm thấy quá không thích hợp, thậm chí, trong lòng còn cảm thấy một chút áy náy.
Cô khẽ thở dài một cái.
Vẻ mặt chột dạ tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói, "Kỳ thật em thật sự có động thủ......"
Nghe vậy, Giang Ly Hoán rũ mắt nhìn tiểu cô nương một cái.
Tiểu cô nương trong lòng cực kỳ mềm mại.
Vừa mềm vừa ngoan, đôi mắt xinh đẹp ướt át lóe ánh sáng.
Hắn còn chưa nói cái gì, mà ngược lại, cô đã ngoan ngoãn nói thật?
Sao lại có thể ngoan đến như vậy chứ?
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy tiểu cô nương giống như tiểu hồ ly, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
"Bất quá, cũng không tính là vi phạm điều kiện mà trước đó chúng ta đã nói, anh xem, em không ở trong trường học đánh nhau, em là đánh ở bên ngoài trường học, hơn nữa là bọn họ khi dễ người khác trước, cho nên em liền nhẹ nhàng giáo huấn từng người......"
Đang nói, tiểu cô nương đột nhiên dừng lại, không vui nắm lấy cánh tay của Giang Ly Hoán.
"Hơn nữa, em nói nói cho anh nghe a, Phó An người này thật sự quá xấu rồi, cư nhiên còn kêu em là ba ba? Vui đùa cái gì vậy chứ?
Em mới 18 tuổi! Em một tiểu cô nương thanh thanh bạch bạch, như thế nào có thể để hắn ta tùy ý bôi nhọ!"
Trà Trà nói đến đúng tình hợp lý, khuôn mặt nhỏ phồng lên thành cái bánh bao.
Bộ dáng kia, rõ ràng bị chọc đến tức giận rồi.
Giang Ly Hoán thở dài, một phen vòng lấy eo nhỏ của tiểu cô nương, đỡ phải lại lộn xộn.
"Anh đã nói, sẽ giúp em báo thù, em yên tâm, anh sẽ khiến cho hắn ta chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Trà Trà, "!!! Đúng vậy nga!"
Một lần giải quyết xong!
Bảo đảm Phó An cũng không dám động thủ với Phó Dương nữa!
Mấy người tiến vào bệnh viện, liền có người mang Phó Dương vào phòng bệnh VIP.
An Uy ngốc lăng, sau khi nhìn thấy những thái độ của người đó đối với Giang Ly Hoán rất cẩn thận, thì ngay lập tức ý thức được rằng, bệnh viện bên này, hẳn là được Giang Ly Hoán chào hỏi qua trước.
Hắn ta trong lòng một trận cảm động.
Mặc kệ Giang Ly Hoán là vì nguyên nhân gì, có thể làm được đến bước này, hắn thật sự thực cảm tạ.
Tình huống của Phó Dương, so với trong tưởng tượng thì nghiêm trọng hơn.
Trừ bỏ thương thế trên người ra, phương diện tinh thần cũng đã chịu kích thích, sự việc kéo dài cuối cùng bùng nổ......
An Uy ảo não ngồi ở hành lang bệnh viện.
Nếu hắn ta có thể dũng cảm hơn một chút, có phải hay không......Sẽ không đến mức như bây giờ?