Buổi tối hôm nay.

Trà Trà ăn xong cơm chiều, đi tắm rửa một cái.

Mới vừa nằm lên trên giường, cửa phòng đã bị gõ hai lần.

Cô kinh ngạc từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng về phía cửa phòng.

Biệt thự trừ cô ra, cũng chỉ có Giang Ly Hoán.

"......"

Trễ như vậy, tìm cô làm cái gì?

Cô ngây người vài giây.

Ngay sau đó, Trà Trà bò xuống giường, chậm rì rì đi mở cửa phòng.

"Làm sao vậy?" Cô hỏi.

Tiểu cô nương giọng nói mềm mại, mới vừa gội đầu tóc còn chưa có hoàn toàn khô, rối tung trên vai, tràn đầy hơi thở tươi mát và điềm mỹ.

Giang Ly Hoán đứng ở cửa, trong tay cầm quyển sách.

Thiếu niên thanh lãnh, giọng nói phá lệ nghiêm túc.

"Chính là muốn hỏi một chút, hôm nay có thể chính thức bắt đầu học bù rồi sao?"

Trà Trà chột dạ gật gật đầu, "......Có thể!"

Nói tốt là giúp học bù, cô kéo dài thời gian đã ba ngày rồi.

Ô, không phải cô không lắng nghe giảng bài, mà thật sự là......Những cái nội dung đó quá mức buồn tẻ và nhạt nhẽo.

Đã không có ngon bằng đồ ăn vặt ăn của cô, cũng không có chơi vui như điện thoại của nàng.

Ai, cô lắc đầu thở dài, vì cái gì lại có chuyện ' học tập ' này chứ?

"Cậu chờ tôi một chút." Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói.

Cô xoay người, dẫm lên dép lê cọ cọ chạy đến đầu giường ngủ của mình, tìm a tìm, tìm ra một đống đồ ăn vặt.

Sau đó hai tay ôm đồ ăn vặt lại cọ cọ cọ chạy đến trước mặt Giang Ly Hoán.

Trà Trà đôi mắt thủy nhuận tràn đầy tự tin.

"Đi thôi, tôi giúp cậu học bù!"

Giang Ly Hoán rũ mắt, xem đống đồ ăn vặt được cô ôm trong lòng, xoay người mang theo cô vào phòng mình.

Tiểu cô nương đi theo phía sau, cũng không nhận thấy được nguy hiểm.

Phòng không tính là quá lớn, đối với Giang Ly Hoán tới nói, là vừa vặn.

Chỉ là, Trà Trà phát hiện, chỉ có một cái ghế dựa.

Như vậy vấn đề tới rồi.

Chỉ có một cái ghế dựa vậy ngồi như thế nào?

Trong lúc suy tư.

Giọng nói lạnh lùng của Giang Ly Hoán vang lên.

"Cậu ngồi trên giường một lát trước, có vấn đề nào không biết tôi sẽ hỏi cậu."

Trà Trà ngốc ngốc gật đầu, "Được."

Cô ôm đồ ăn vặt, có chút mộng bức.

Ngồi ở trên giường hắn?

Vậy đồ ăn vặt của cô thì phải làm sao bây giờ?

Hắn thích sạch sẽ như vậy, khẳng định không thích cô ngồi ở trên giường ăn đồ ăn vặt.

Cô đứng trước giường, có chút rối rắm.

Liền đem đồ ăn vặt buông tha như vậy?

Không, không thể.

Vậy......Vậy thì cô đứng ăn đi......

Cô ngây người một lúc lâu, cũng không quá chuyên chú.

Thế cho nên, Giang Ly Hoán đã nhìn cô hồi lâu, cô cũng không phát hiện.

Giang Ly Hoán mày hơi nhíu lại, đi đến bên cạnh cô.

"Tôi không ngại cô ở trên giường tôi ăn đồ ăn vặt đâu."

Giọng nói thanh lãnh, phảng phất trộn lẫn vài phần mê hoặc, cùng với trước đây không quá giống nhau.

Trà Trà ôm đồ ăn vặt nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt ướt át mang theo một chút nghi hoặc.

"Thật vậy chăng?" Cô hỏi.

Tổng cảm thấy hắn là vì để cho cô giúp học bù, mà bắt đắc dĩ đồng ý.

Giang Ly Hoán vẻ mặt đạm nhiên, "Cậu cảm thấy, tôi sẽ nói dối sao?"

Trà Trà suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Thần sắc nghiêm túc, "Sẽ không."

Hắn quá lạnh lùng, tựa như đứng trên thần đàn nhìn xuống chúng sinh.

Người như vậy, không có khả năng nói dối!

Được Giang Ly Hoán đồng ý, cô hào phóng phân cho Giang Ly Hoán một túi đồ ăn vặt, sau đó ngồi ở mép giường, cười hì hì nhìn hắn.

Giang Ly Hoán nhìn túi đồ ăn vặt trong lòng bàn tay, trầm mặc vài giây.

Giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

"Nhiêu đó đồ ăn vặt, đều là tôi mua cho cậu, lấy đồ ăn vặt của tôi mua cho sau đó lại phân cho tôi, chân ngắn nhỏ, cậu như thế nào chơi xấu như vậy?"

Chân ngắn nhỏ???

Trà Trà vẻ mặt lạnh nhạt, duỗi tay đoạt lại túi đồ ăn vặt trong tay hắn, "......Nga, vậy thì không cho cậu nữa."

Sau khi đem đồ ăn vặt lấy về, Trà Trà vẫn cảm thấy tức giận.

Cô nghiêng đầu, gương mặt nhỏ phồng lên, hung ba ba trừng hắn, "Cậu mới là chân ngắn, lại nói tôi chân ngắn, tôi đánh cậu a!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play