Giang Ly Hoán đang suy tư.
Tiểu cô nương đột nhiên thu tay lại, vẻ mặt bình tĩnh từ trong túi lấy đồ ăn vặt ra.
Vừa xé đóng gói, vừa nhỏ giọng nói thầm.
"Uống sữa có thể cao, ăn đồ ăn vặt cũng có thể cao, cho nên phải ăn nhiều đồ ăn vặt."
Bộ dáng kia, nhìn qua phá lệ nghiêm túc.
Mảnh lông mi dài, che khuất đôi mắt thủy nhuận kia của cô.
Giang Ly Hoán thầm nghĩ: Đại khái, trong mắt đều là tiểu vui mừng đi.
Ngón tay thon dài, chậm rãi dừng ở chỗ mà vừa mới bị Trà Trà nắm qua.
Nơi đó phảng phất, còn sót lại một chút độ ấm.
*
Hai người xuống xe, Trà Trà nhấc chân liền đi về phía trước.
Giang Ly Hoán đột nhiên lên tiếng, "Tôi có việc muốn nói với cậu."
Giọng nói thanh lãnh, mặt vô biểu tình.
Trà Trà dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn hắn.
Đợi vài giây, chỉ thấy Giang Ly Hoán cất bước đi về phía trước.
Tiểu cô nương đứng ở tại chỗ, vẻ mặt mộng bức, mắt thấy thân ảnh kia cùng chính mình kéo ra khoảng cách.
Cô vội vàng nhắc đôi chân ngắn nhỏ của mình vội chạy theo.
Sau khi đuổi theo Giang Ly Hoán, tiểu cô nương thập phần bất mãn hỏi hắn, "Cậu không phải có việc muốn nói với tôi sao?"
Ta đứng ở chỗ đó chờ ngươi nói, kết quả ngươi bỏ đi???
"Vừa đi vừa nói chuyện." Hắn lạnh lùng nói.
Trà Trà ánh mắt lóe lóe, ".........Được rồi, vậy cậu nói đi."
Hẳn là một lát liền nói không xong, vừa đi vừa nói chuyện cũng có thể, còn có thể tiết kiệm thời gian, bằng không đứng ở chỗ đó nói chuyện, tổng cảm thấy cô chút ngớ ngẩn.
Giang Ly Hoán, "Ừ."
Trà Trà đi theo hắn đi a đi, sắp đi tới khu dạy học, cũng không nghe được Giang Ly Hoán mở miệng nói chuyện.
Cô cả người rất là mộng bức.
Nếu người trước mắt không phải là Giang Ly Hoán, cô sẽ cho rằng hắn là đang chơi xỏ cô.
Nói là có việc cần nói với cô đâu?
Như thế nào......Cái gì cũng không nói??
Thẳng đến hai người đi lên lầu, sắp đi đến cửa phòng học.
Trà Trà nhịn không được, nghiêng đầu trừng hắn.
"Giang Ly Hoán! Cậu không phải có việc muốn nói với tôi sao?"
Thân ảnh thon dài cứng đờ, hắn nghiêng đầu, mặt vô biểu tình, "Đi học nhớ rõ nghiêm túc nghe giảng bài, buổi tối, tôi chờ cậu giúp tôi học bù."
Trà Trà ngao một tiếng.
Đôi mắt đen nhánh xoay lại chuyển, cô tiến lên một bước, nghiên người về phía trước, "Nếu không, lại qua mấy ngày nữa tôi lại giúp cậu học bù?"
Ta cảm thấy, ta mấy ngày nay đều phải hảo hào sủng hạnh đồ ăn vặt của ta.
Thiếu niên biểu tình nhàn nhạt, nghiêng mắt nhìn cô.
"Cũng có thể."
Trà Trà tức khắc vui vẻ, còn không có kịp vui vẻ nói lời cảm tạ.
Giọng nói nhàn nhạt kia lại một lần vang lên, "Dù sao, cơm sáng của cậu, cơm chiều đều là ở trong tay của tôi."
Tiểu cô nương sửng sốt.
Đứng ở tại chỗ, mờ mịt nhìn thiếu niên.
Ba giây đồng hồ sau, cô giận dữ, "Cậu dám!"
Cư nhiên lấy cơm sáng cơm chiều ra uy hiếp cô???
Quá đáng a!
Cô nhíu mày, bất mãn rầm rì hai tiếng, "Còn không phải là học bù thôi sao? Buổi tối chờ tôi!"
Tiểu cô nương ném xuống những lời này, hung ba ba đi vào phòng học.
Đem Giang Ly Hoán một người lưu tại chỗ đó.
Lúc này.
Nhưng đều mà Trà Trà không chú ý tới chính là, từ khi hai người bọn họ cùng nhau tiến vào trường học, cũng đã bị rất nhiều người nhìn thấy hơn nữa còn theo dõi.
Mắt thấy hai người không coi ai ra gì cùng nhau đi một đường, trên đường cũng không có nói gì.
Nhưng mà lúc sắp đến phòng học.
Hai người không biết nói gì đó, thiếu niên tựa hồ đem tiểu cô nương tức giận bỏ đi rồi.
Quần chúng ăn dưa tò mò mà lại đau lòng.
Ngày hôm qua, đã có người nói hai người này cùng nhau tới trường học, rất nhiều người đều không tin.
Mặc dù là tận mắt nhìn thấy, cũng có không ít người cảm thấy bạn học mới và Giang Ly Hoán không thân, không quen với Giang Ly Hoán, nhưng hiện tại thoạt nhìn......Tựa hồ rất không rất a?
Vì thế, trên diễn đàn lại một đống người bắt đầu nhàn rỗi nhàm chán suy đoán quan hệ của hai người.