Tiểu cô nương bộ dáng nghiêm túc, tràn đầy tin tưởng.
Giang Ly Hoán ở trên diễn đàn trường học xem qua video đánh nhau của cô.
Tuy rằng, video đã bị hắn xoá đi.
Nhưng hắn có lưu lại.
Tiểu cô nương thoạt nhìn mềm mại, trên thực tế, khi động thủ, dứt khoát lưu loát, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.
Ngay khi vừa nghe cô tràn đầy tự tin nói.
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải hoài nghi năng lực đánh nhau của cô......Mà là hoài nghi chính mình về sau có khả năng tình địch số lượng không đếm hết hay không.
Bộ dáng hung dữ đáng yêu kia của cô, thật sự khiến người ta không thể rời mắt được.
Giang Ly Hoán suy nghĩ một chút, quyết định lui một bước.
Có một số việc không được gấp, từ từ tới.
"Cậu nếu là cảm thấy điều kiện này không được, vậy đổi một cái khác vậy.
Về sau không cho ở trong trường học đánh nhau.
Cậu phải biết rằng, lúc cậu động thủ, có rất nhiều người nhìn thấy, vạn nhất những người đó cũng học cậu cùng với người khác đánh nhau, nhưng lại không lợi hại như cậu, kết quả sẽ rất thảm.
Tôi nói sẽ bị ảnh hưởng, chính là cái này."
Tiểu cô nương cười cười, vừa ngọt vừa mềm, "Nguyên lai là như thế này a! Được rồi, tôi đáp ứng cậu."
Hắn nói thật sự rất có đạo lý, là cô hiểu lầm.
Bởi vì, cũng không phải mỗi người đều có thể lợi hại giống như cô vậy.
Hơn nữa, hắn nói, không cho ở trong trường học đánh nhau, vậy cô liền ra bên ngoài trường học đánh vay, hoặc là......Tìm một nơi không có ai, chỉ cần không cho quá nhiều người nhìn thấy, không phải được rồi sao?
Cái vấn đề nhỏ này, rất dễ giải quyết, không cần để ở trong lòng.
Vẫn là cơm sáng và cơm chiều tương đối quan trọng hơn.
Tiểu cô nương nghiêng đầu, đôi mắt ướt át xoay chuyển, tựa hồ đang muốn đánh cái chủ ý gì đó.
Giang Ly Hoán làm bộ như không nhìn thấy.
Bởi vì có thể đoán được suy nghĩ của cô là cái gì.
Trong lời nói có nhiều lỗ hổng, đương nhiên là hắn cố ý cho cô chuẩn bị.
Bằng không, tiểu cô nương cũng sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy.
Bất quá từ hôm nay trở đi, hắn sẽ chặt chẽ nhìn tiểu cô nương, đánh nhau? Nghĩ cũng không cần nghĩ.
Giang Ly Hoán xoay người đi vào phòng bếp.
Cũng may trong phòng bếp đồ vật đầy đủ.
Trà Trà ôm đồ ăn vặt, ngốc ngốc nhìn thoáng qua phòng bếp.
Ngô, một người lạnh lùng như vậy, thoạt nhìn không dính khói lửa phàm tục, một người như vậy đi rửa tay nấu cơm, đứng ở nơi khói dầu......
Thật đúng là......Khó có thể tưởng tượng được.
Cô tự bổ não một chút.
Xoay người đem đồ ăn vặt toàn bộ nhét vào trong túi của mình, nhảy nhót chạy đến phòng bếp nhìn Giang Ly Hoán nấu cơm.
Thất Thất đột nhiên online!
【 a a a! Trà Trà, túi của cô là chuyện như thế nào!
Vì cái gì có thể để nhiều đồ ăn vặt như vậy, cô không cần cảm thấy tôi chỉ là một cái hệ thống, cô liền tùy tiện hống tôi, tôi cũng là có tính tình nha, cô có phải hay không ở sau lưng tôi trộm bàn tay vàng! 】
Trà Trà dừng lại bước chân, sửng sốt một chút.
Trà Trà nói, "Ta không trộm bàn tay vàng, là nó chính mình đưa tới cửa!"
Thất Thất, 【......Tôi cảm giác cô đang đùa tôi. 】
Trà Trà đôi mắt tròn xoe xoay chuyển, bắt đầu nghiêm trang nói lung tung.
"Ta không đậu ngươi nha, chính là có một ngày đem đồ ăn vặt nhét vào trong túi, ta nhét rồi nhét, sau đó liền phát hiện, có thể đựng rất nhiều rất nhiều rất nhiều......Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, có khả năng là bởi vì ta là một tuyệt thế tiểu khả ái đi!"
Thất Thất sửng sốt một lúc lâu, 【 Ừm, cô đáng yêu, cô nói rất đúng. 】
Ai bảo cô là ký chủ của tôi chứ!
Biết rõ ngươi đang hống ta, nhưng ta không vạch trần ngươi.
Trà Trà chớp chớp mắt, nhảy nhót đi tới cửa phòng bếp.
Sau đó liền nhìn thấy thiếu niên không dính khói lửa phàm tục, đang xắt rau.
Ánh đèn áng ngời chiếu lên trên người hắn, cả người thoạt nhìn càng thêm thanh lãnh, cùng với phòng bếp, không hợp nhau.