Trước khi mọi người còn chưa có phản ứng lại.

Trà Trà lại đạp một cước, vừa đạp, vừa hung ba ba nói.

"Ngươi cư nhiên lại lãng phí đồ ăn! Ngươi có biết loại hành vi này của ngươi có bao nhiêu xấu hổ không? Đứng lên, xin lỗi đồ ăn cho ta!"

Nam sinh nằm trên mặt đất kêu rên hai tiếng, giãy giụa muốn đứng dậy.

Hắn mặt nghẹn đến đỏ bừng, như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình cư nhiên sẽ bị một tiểu cô nương thoạt nhìn mềm mại này đạp ngã xuống đất.

Không chỉ như thế, còn bị đạp hai cước.

Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy đạp hắn......

Thấy hắn không phục mình giáo huấn, Trà Trà giơ tay đem sườn heo chua ngọt của mình đặt qua một bên.

Xoay người lại đá một cước.

Nam sinh mới vừa bò dậy, bùm một tiếng.

Lại một lần nữa thật mạnh té lăn trên đất.

Mọi người vây xem, "......" Tiểu cô nương thoạt nhìn mềm mại, nhưng khi động thủ, thật hung a!

Ngay cả Phó Dương đứng một bên, cũng kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này.

Mờ mịt.

Thực mộng bức.

Bạn cùng bàn của cậu đánh nhau lợi hại như vậy?

Nam sinh ngã trên mặt đất, tựa hồ chịu không nổi mặt mũi bị ấn trên mặt đất cọ xát, hắn phẫn nộ nhìn về phía mấy nam sinh đi cùng.

"Các người đều thất thần làm cái gì? Hỗ trợ a!"

Hắn bị khi dễ thảm như vậy, cư nhiên còn đứng ở đàng kia xem diễn, không một người đi lên hỗ trợ!

Quá mức!

Trong đó một người khinh thường cười nói, "Chính cậu vô dụng, trách ai?"

Tiểu cô nương thoạt nhìn là rất lợi hại, nhưng vừa thấy liền biết không có vũ lực gì, chỉ dựa vào sự bốc đồng mà thôi.

Hắn cùng với hai người khác liếc nhau.

Một người cầm đầu cùng một người khác tiền lên phía trước một bước.

"Như thế nào? Ngươi đây là tính toán giúp cái tên Phó Dương phế vật xuất đầu? Ta nói này tiểu cô nương, ngươi lớn lên thật ra rất xinh đẹp, không bằng như vậy đi, lại đây kêu một tiếng ca ca, hôm nay việc này liền bỏ qua."

Nam sinh ánh mắt không có ý tốt đánh giá Trà Trà.

Nhưng thật ra lần đầu tiên ở trong trường học nhìn thấy tiểu cô nương tinh xảo như vậy, sách, nhìn đến hắn có chút ngứa ngáy.

Cũng không biết Phó Dương đi đâu tìm được cái vận đào hoa này, thông đồng với một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.

Đáng tiếc, đi theo Phó Dương, thật sự là quá lãng phí.

Phó Dương thần sắc thay đổi, cuống quít tiến lên vài bước che ở trước người Trà Trà.

"Phó An, chuyện của chúng ta, mày không cần liên lụy đến người khác."

Cậu không thể liên lụy đến bạn cùng bàn.

Hơn nữa, cậu ấy thật sự thực rất tốt.

Nếu có cơ hội, mình nhất định sẽ báo đáp cậu ấy.

"Phó Dương, mày cảm thấy nơi này có cơ hội chơi mày nói chuyện sao?"

Phó An cười lạnh.

Trà Trà nhìn Phó Dương che ở trước người cô, giống như Phó Dương trừ bỏ có chút ' ngốc ', lại nhiều một một chút ' bổn '.

Cô lắc đầu, động tác dứt khoát lưu loát vén ống tay áo, lại nhìn sườn heo chua ngọt cách đó không xa một cái.

Sườn heo à, em chờ ta đánh xong, ta đây liền tới sủng hạnh em!

Cánh tay nhỏ nhắn, đem Phó Dương kéo ra.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Tay nắm thành quyền, bay thẳng đến Phó An đánh qua.

Không đợi hai người khác kịp phản ứng, động tác nhanh như chớp tặng bọn họ một người một cước.

Bốn nam sinh trong chớp mắt ngã lăn trên mặt đất.

Bọn họ kêu rên đều ném ra sau đầu, vẻ mặt mộng bức nhìn tiểu cô nương đang từ trên cao nhìn xuống đánh giá bọn họ.

"???"

Phó Dương, "......" Mộng bức.

Cậu ta thần sắc dại ra đứng ở tại chỗ, nhìn nhìn bốn người trên mặt đất, lại nhìn nhìn tiểu cô nương mềm mại.

"......" Càng ngốc.

Thậm chí, theo bản năng nhéo mình một cái.

Ngao, rất đau.

Không phải đang nằm mơ......

Bạn cùng bàn của cậu, đánh nhau thật sự rất lợi hại.

Trà Trà đôi mắt to tròn xoe trừng Phó An, "Ngươi, gọi một tiếng Trà Ca! Hiện tại gọi một trăm lần, ta liền buông tha ngươi!"

Phó An, "......Ta không kêu!" Lão tử không cần mặt mũi sao?

Trà Ca là cái quỷ gì chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play