Cơm sáng qua đi.

Hai người Giang Ly Hoán và Trà Trà cùng nhau ra cửa.

Thẳng đến khi cửa xe bị mở ra, Trà Trà còn có chút sững sờ.

Đây là cùng Giang Ly Hoán đi học?

Sau khi hai người tan học, lại cùng nhau trở về?

Như thế nào tổng cảm thấy có chỗ không đúng?

Cô nghiêng đầu, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích mà suy tư.

Giang Ly Hoán liếc cô một cái, "Lên xe." Giọng nói nhàn nhạt, không có cảm xúc.

Nhưng mặc dù chỉ có hai chữ, tài xế cũng sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia nhà mình.

Thoạt nhìn, tiểu thiếu gia đối với vị tiểu cô nương mới tới này không quá giống nhau?

Trà Trà chớp chớp mắt, trong mấy chục giây ngắn ngủi, tẩy sạch não của mình.

Tuy rằng vị diện trước, quan hệ của cô và hắn cũng không tệ lắm.

Nhưng là, đều đã qua đi.

Hắn không có mang theo ký ức.

Nếu hắn nghĩ không ra, vậy cô liền......Miễn cưỡng làm như chưa có chuyện gì phát sinh đi!

Hiện tại hai người bọn họ chính là người xa lạ.

Nga không, là thanh mai trúc mã.

Ngô, cũng không đúng, hắn không thừa nhận cô là tiểu thanh mai của hắn......

Không thừa nhận thì không thừa nhận đi, dù sao khi còn nhỏ cô cũng không có xuất hiện, cứ như vậy đi.

Trà Trà lên xe, an an tĩnh tĩnh ngồi trên xe, ánh mắt đoan chính nhìn về phía trước.

Không biết có phải hay không ảo giác, Trà Trà tổng cảm thấy ngay khi xe khởi động, dường như nghe được Giang Ly Hoán cười khẽ.

"......" Hẳn là ảo giác đi?

Cô xoa xoa mắt, gần đây ngủ không tốt, luôn xuất hiện ảo giác.

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua tiểu cô nương thập phần an tĩnh, thầm nghĩ, lớn lên không chỉ xinh đẹp, bộ dáng còn dị thường ngoan ngoãn, trách không được lão gia tử thích cô ấy như vậy.

Ba phút sau.

Tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu, trong túi tìm a tìm.

Tìm được một túi đồ ăn vặt, tiểu cô nương rũ mắt, tràn đầy ý cười nhìn đồ ăn vặt trong tay, sau đó mở đóng gói, giống như sóc con, ăn một ngụm lại một ngụm.

Tài xế, "......" Ngượng ngùng, ta giống như nhìn nhầm.

Ngoan ngoãn là rất ngoan ngoãn, xinh đẹp cũng xác thật xinh đẹp, chính là......Giống như không quá an tĩnh?

Tựa hồ là vì xác minh suy nghĩ này của hắn ta.

Chỉ thấy tiểu cô nương lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Ly Hoán ngồi bên cạnh.

Cô nhích về phía hắn một chút, lại nhích một chút, vài giây thời gian, tiến đến gần Giang Ly Hoán.

Đầu ngón tay mượt mà trắng nõn cầm đồ ăn vặt, đưa tới bên miệng của Giang Ly Hoán.

Cô nhỏ giọng nói, "Tối hôm qua cậu mua, hương vị không tồi, có muốn nếm thử không?"

Giang Ly Hoán không hé răng, tầm mắt như có như không từ trên người cô lướt qua, tiểu cô nương đôi mắt ướt át, tựa hồ thật sự làm người ta vô pháp cự tuyệt?

Hắn thong thả ung dung vươn tay tiếp nhận đồ ăn vặt.

Trà Trà nhìn thấy động tác của hắn, khóe môi cong lên, "Không cần ngươi động thủ, tôi uy cậu a!"

Giọng nói mềm mại rơi xuống, đồ ăn vặt bị cô nhét vào trong miệng của Giang Ly Hoán.

Thiếu niên cả người cứng đờ, ngón tay thon dài từ giữa không trung thu hồi lại, sau đó chậm rì rì quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.

Lại cứ.

Tiểu cô nương cười hì hì hỏi một câu, "Ăn ngon không?"

Giang Ly Hoán không trả lời cô, mặt vô biểu tình nhìn cửa sổ xe, ngay sau đó, một đường, hắn không có quay đầu lại, vẫn luôn vẫn duy trì tư thế hướng về phía cửa sổ xe.

Trà Trà bất mãn hừ một tiếng, không trả lời thì không trả lời nàng, không có gì ghê gớm.

Đợi chút, cô cũng lưu lại cái ót cho hắn!

Còn không phải chỉ là không nói lời nào thôi sao?

Ai chẳng biết a!

Cô tiếp tục cùng đồ ăn vặt của cô chiến đấu.

Mà tài xế phía trước, đã sớm kinh ngạc đến không khép được miệng.

Hắn ta cảm thấy, lão gia tử nếu biết chuyện vừa mới phát sinh, sợ là nằm mơ đều có thể cười tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play