Tiểu cô nương ngốc ngốc gật gật đầu.

Lại lặng lẽ nhìn thoáng qua thiếu niên cách đó không xa.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt kia tuấn tú vô song.

Quanh thân phát ra khí lạnh, giống như trăng sáng.

Chỉ là liếc mắt một cái.

Trà Trà liền cảm thấy hắn so với mấy cái vị diện trước gặp được đều khó tiếp cận hơn nhiều.

Giống Mặc Tinh Hoàn, bất quá là thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế không chỉ có không biết xấu hổ, lại còn có chút......

Ô, không nghĩ nữa.

Mà Giang Ly Hoán, cô có chút không đành lòng quấy rầy hắn.

Cô muốn nhìn hắn một mình ngốc trên thần đàn, hoàn toàn không nghĩ đem hắn kéo xuống bụi bặm.

Ngô, muốn cho hắn một mình hưởng thụ cô tịch.

Thất Thất, 【..................】

Cô tịch?

Không tồn tại.

Ngồi chờ vả mặt.

Trà Trà đôi mắt cong cong, hướng tới hắn lộ ra một một nụ cười ngọt ngào, rối rắm một chút, mở miệng chào hỏi, "Xin chào nha."

Giang Ly Hoán nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, lãnh lãnh đạm đạm.

Lúc nói chuyện, thật ra có hơi nhíu mày một chút, "Ừm, xin chào."

Đối thoại khô cằn, không có cảm xúc dư thừa.

Trà Trà có thể cảm giác được sự xấu hổ ập vào mặt.

Nhưng mà Giang lão gia tử lại vẻ mặt hiếm lạ nhìn chằm chằm Giang Ly Hoán.

Cư nhiên còn biết chào hỏi?

Chẳng lẽ mấy ngày nay, ở trong trường học lão sư dạy kính già yêu trẻ???

Giang lão gia tử quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái nhỏ vừa mềm vừa ngoan, cảm thấy rất vui vẻ, tổng cảm thấy, sẽ có chuyện tốt sắp phát sinh.

Ông đứng dậy, nhìn Giang Ly Hoán, "A Hoán, cháu so với Trà Trà lớn hơn mấy ngày, về sau phải chiếu cố Trà Trà nhiều hơn một chút, ngày mai, cháu liền mang theo Trà Trà cùng đến trường học đi, Trà Trà vừa vặn học chung lớp với cháu."

Giang Ly Hoán mặt vô biểu tình vòng qua lão gia tử, lập tức đi lên lầu.

Lão gia tử, "......" Lại là một ngày không cho ông mặt mũi.

Quản gia sửng sốt trong chốc lát, hắn nhớ rõ, thời điểm lão gia tử an bài lớp học, không có đem Thu tiểu thư cùng thiếu gia an bài cùng một lớp!

Chẳng lẽ hắn nhớ lầm?

Lão gia tử lại để Trà Trà cũng đi theo lên lầu trở về phòng, có thể chuẩn bị một chút để ngày mai đi học.

Trà Trà nói cảm ơn, lên lầu mới phát hiện, phòng cô và phòng của Giang Ly Hoán cũng chỉ cách nhau một bức tường.

Tiểu cô nương đứng ở chỗ đó sửng sốt một lát, rồi sau đó chậm rì rì trở về phòng của mình.

Trong phòng khách.

Lão gia tử gọi quản gia tới, "Ngươi mau đi an bài một chút, đem Trà Trà an bài cùng lớp với a Hoán."

Quản gia, "......Được."

Lão gia tử đứng ở tại chỗ, không biết nghĩ tới cái gì, híp nửa mắt, cười đến ý vị thâm trường.

  Ông vốn dĩ cho rằng nếu đem hai người an bài cùng một lớp, a Hoán với tính cách lãnh đạm kia, không muốn phản ứng cô gái nhỏ, cảm xúc của cô gái nhỏ sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên liền đem người an bài tới rồi một lớp khác.

Không nghĩ tới......A Hoán còn biết cho ông một chút kinh hỉ?

Sách, ông muốn nhìn tình huống sau này như thế nào.

Đêm khuya.

Trà Trà ngủ không quá an ổn.

Cô từ trên giường bò dậy, xoa xoa mắt thở dài.

Giống như mấy ngày nay, ngủ đều không an ổn.

Có thể là bởi vì mấy ngày nay không ăn kẹo?

Biệt thự cũng không có đồ ăn ngọt......

Cô chậm rì rì bật đèn, rót ly nước.

"......" Nước này......Có chút vô vị.

Vẫn là nên thêm một chút kẹo!

Cô cầm ly thủy tinh, tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu, sau đó một đường đi vào phòng bếp.

Thất Thất, 【......】 trong phòng bếp lại không có kẹo que, Trà Trà cô có phải hay không choáng váng?

Trà Trà không phản ứng Thất Thất, đối với một người ba ngày không ăn kẹo tới nói, không có kẹo que, ăn một chút đường cát trắng cũng có thể.

Nếu vô dụng, uống một ly nước đường, nước mật ong......

Tóm lại, ngọt ngào, để cô đỡ thèm trước cái đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play