Hôm sau.

Thẳng đến mặt trời lên cao.

Trà Trà vẫn còn nằm trong ổ chăn.

Đôi tay nắm chặt góc chăn, đầu chôn ở trong gối, vành tai còn phiếm đỏ.

Nam tử quần áo chỉnh tề nằm nghiêng bên cạnh cô, một tay chống đầu nhìn cô.

Đáy mắt còn có lưu quang hiện lên.

"Cơm trưa đã chuẩn bị tốt, đem đầu lộ ra, ăn cơm trước có được không?"

Tiểu cô nương rầm rì một tiếng.

Không muốn phản ứng hắn.

Dựa vào cái gì khi dễ cô a!

Đã nói tốt là nghe lời cô, kết quả đêm qua, cô nói cái gì hắn đều không nghe, còn bức cô nói mấy câu mắc cỡ.

Cô chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ đến như vậy.

Hiện tại cô không muốn phản ứng hắn, hắn nói cái gì, cô đều sẽ không phản ứng hắn.

Mặc Tinh Hoàn tâm trạng cực tốt, hắn không nhanh không chậm cúi đầu cười nói.

"Bảo bối? Nàng đã không có ăn cơm sáng, nếu cơm trưa cũng không ăn, vậy là muốn nhịn đói một ngày sao? Nàng sẽ không có sức lực, nếu không sức lực, ta đây đợi chút nếu là lại làm cái gì, nàng liền cơ hội phản kháng cơ hội đều không có......"

Trà Trà, "!!!"

Cô đột nhiên xoay người, lộ ra cái đầu nhỏ xù xù.

Mặt đẹp ửng đỏ, nhưng trên mặt lại lây dính một chút tức giận, đôi mắt xinh đẹp mở to, cô tức giận lên án, "Chàng không biết xấu hổ!"

"Chàng dám bỏ đói ta một ngày, ta, ta......" Giọng như khó thở, lại tựa hồ là chưa nghĩ ra nửa câu sau.

Sau một lúc lâu cũng chưa nghĩ ra tới một câu hoàn chỉnh.

"Nàng như thế nào?"

Lại cứ, nam tử nhìn thấy bộ dáng kia của nàng, lại nhịn không được trêu chọc nàng.

Tiểu cô nương vừa ngọt vừa mềm lại ăn ngon.

Còn tư vị, thực sự rất tốt đẹp.

Hửm?

Hắn kỳ thật không ngại tiếp tục trở thành một người không đứng đắn.

Làm một người không biết xấu hổ, thật sự cũng không tồi.

Tiểu cô nương nghẹn nửa ngày, đôi mắt ướt át tràn đầy ủy khuất, cô phẫn nộ lên án, "Chàng khi dễ ta, ta muốn rời nhà trốn đi! Ta không cần chàng nữa!"

Mặc Tinh Hoàn thấy tiểu cô nương tạc mao, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Bàn tay to dừng ở trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc.

"Ừm, là ta sai, nhưng ăn xong cơm trưa, mới có sức lực đánh ta, buổi tối, ta lại để bảo bối khi dễ lại được không?"

Trà Trà chớp chớp mắt, khi dễ lại?

Đánh hắn?

Được rồi.

Vậy đi ăn cơm trước.

Giữ một ít sức lực, sau đó buổi tối cô giành trước một bước động thủ đánh hắn, lại đem hắn gạt ngã xuống giường.

Đêm qua, chính là không để ý.

Mới bị hắn khi dễ.

Hiện tại đã có kinh nghiệm, hắn nếu là còn khi dễ cô, cô liền đem đầu xuống làm cầu đá!

Nghĩ như vậy, Trà Trà rất là miễn cưỡng gật gật đầu, "Được rồi."

Thất Thất, 【............】 cầu cô đừng  thề loạn.

Thật sự sẽ bị vả mặt đó.

Thấy thái độ của cô mềm xuống, nam tử duỗi tay đem nàng từ trong chăn ôm ra tới.

Giây tiếp theo.

Trà Trà đột nhiên sửng sốt, cô cúi đầu nhìn chính mình một cái, ngao một tiếng, quay đầu hoảng loạn liền kéo chăn, muốn đem chính mình bao lại.

Nam tử đôi mắt trầm trầm, giọng nói cực kỳ ôn nhu, "Bảo bối, đừng lộn xộn, ta giúp nàng đem quần áo mặc vào trước."

"!!!"

Sau thời gian một chén trà nhỏ.

Trà Trà đỏ mặt, quần áo chỉnh tề ngồi ở chỗ đó ngoan ngoãn ăn cơm.

Đầu nhỏ cúi rất thấp, chỉ lo uống cháo, liền món ngày thường thích nhất cũng không liếc mắt một cái.

Nam tử cười cười có chút thâm ý, hắn đứng dậy, duỗi tay đem món ăn trên bàn đặt tới trước mặt mặt nàng, giống như sợ doạ đến nàng, âm thanh phóng cực thấp.

"Bảo bối, nàng......"

Nhưng mà cái xưng hô này, giống như là chạm đến tới thần kinh nào đó của cô.

Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu, hung ba ba nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí lạnh lùng uy hiếp, "Không được gọi ta là bảo bối!!!"

Còn dám kêu, ta, ta liền rời nhà trốn đi!

Ô, khóc chít chít.

Quá khi dễ người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play