Mặc Tinh Hoàn tựa hồ hiểu ta được cái gì đó, cảm xúc phức tạp nhìn Trà Trà.

"Nàng lừa ta?"

Trà Trà đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển.

Đúng lý hợp tình mà trả lời, "Đúng vậy, ta đang lừa ngươi a! Ai kêu ngươi không hảo hào nói chuyện? Cư nhiên một chữ rồi lại một chữ phun ra."

Cô nói một câu, hắn: Ồ.

Cô nói thêm câu nữa, hắn: Nga.

Khuôn mặt nhỏ phồng lên, từ trong lòng hắn chui ra, đem người đẩy ra sau một chút, xem như kéo ra khoảng cách.

Mặc Tinh Hoàn, "......" Ta một chữ rồi lại một chữ phun ra, còn không phải bởi vì nàng ở sau lưng ta đi gặp tên Mặc Tinh Lăng phế vật kia?

Hắn sắc mặt biến thành màu đen.

Nhưng lại luyến tiếc nói với nàng nặng một câu.

Đại não nhanh chóng vận chuyển một vòng, lát sau, hắn sắc mặt biến đổi, lộ ra vẻ mặt ủy khuất.

"Lúc nàng đi gặp Mặc Tinh Lăng, không nói cho ta."

Hừ, bình dấm chua đã đổ!

Đã đổ!

Cái loại mà cần phải hôn hôn mới có thể hống được.

Hắn bất mãn nhìn Trà Trà, đáy mắt tràn đầy ai oán.

Bộ dáng kia, không biết còn tưởng rằng......Nàng ở sau lưng hắn làm chuyện gì kinh thiên động địa vậy.

Giống như một cái oán phụ sắp bị vứt bỏ...... Nga không không, oán phu mới đúng.

Trà Trà suy nghĩ một chút, nguyên lai là như thế này a!

Tìm được điểm mấu chốt rồi, vậy rất dễ giải quyết.

Cô thần sắc nghiêm túc, nghiêm trang mở miệng, "Ta cùng hắn gặp mặt, đó là bởi vì muốn tìm một nơi không có ai đánh hắn một trận, thuận tiện nói mấy câu, xem hắn có phải hay không muốn đối phó ngươi, có vấn đề sao?"

Mặc Tinh Hoàn, "......"

Trà Trà cũng không vội, bình tĩnh tiếp tục nói, "Nên lấy được tin tức, chuyện thứ nhất ta làm, chính là theo nói với ngươi những cái tin tức đó, Mặc Tinh Lăng cũng bị ta đánh ngã xuống đất, cho nên, ngươi nói, nơi nào có vấn đề?"

Đôi mắt xinh đẹp, kiên định nhìn Mặc Tinh Hoàn.

Ba giây đồng hồ sau.

Mặc Tinh Hoàn cúi đầu xuống, bắt đầu sám hối, "Ta sai rồi."

Nhận sai trước, để được khoan hồng.

"Nga, sai ở đâu?" Trà Trà ngạo kiều quay đầu đi, chờ đáp án của hắn.

Mỗi lần nhận sai, tốc độ rất nhanh, thái độ vô cùng tốt.

Nhưng mà, người nào đó chính là trí nhớ ngắn hạn.

Mặc Tinh Hoàn đau lòng một trận, dựa theo tình huống bình thường, sau khi hắn lên án nàng đi gặp Mặc Tinh Lăng xong, nàng chẳng lẽ không nên hống hắn sao???

Kết quả, không chỉ có không hống hắn.

Mà còn phi thường đứng đắn lý luận một phen.

"......"

Tiểu bảo bối không hống hắn, hắn còn nghe lời nhận sai......Tâm tình thật phức tạp.

Đương nhiên, tâm tình phức tạp thì phức tạp, Mặc Tinh Hoàn vẫn không quên tiếp tục trả lời vấn đề của tiểu bảo bối.

Sai ở đâu?

Tất nhiên mọi thứ đều sai rồi!

Ước chừng nói một hồi lâu.

Trà Trà đánh gãy lời nói của hắn, "Không sai biệt lắm được rồi......Không được có lần sau nha."

Mặc Tinh Hoàn, "Được!"

Trà Trà bị hống đến thập phần vui vẻ, thuận thế lại nhào vào trong lòng hắn.

Tay nhỏ lặng lẽ bụm mặt, sau đó bắt đầu cười trộm.

"Thất Thất! Ngươi cảm thấy ta đào hố có thành công hay không? Đem cái vấn đề vốn dĩ nên là ta trả lời, chuyển đến trên người Mặc Tinh Hoàn, hắn còn đối với chính hắn kiểm điểm sâu sắc về hành vi của mình!"

Muốn để cho ta hống hắn?

Ta càng không muốn hống!

Thất Thất, 【............】 nghe tới đây thì nghĩ là không có vấn đề gì.

Nhưng là......Rốt cuộc là ai đang đào hố ai, vậy thì không xác định được.

Dù sao đến cuối cùng, Trà Trà của nó vẫn là của sói đuôi to.

Cho nên, cái quá trình đào hố này, nó tạm thời không có hứng thú, bởi vì, kết quả mới là quan trọng nhất.

Nhưng mà, làm một hệ thống ngoan ngoãn.

Đương nhiên phải sủng ký chủ.

【 ta cảm thấy Trà Trà siêu lợi hại! Trà Trà uy vũ! Trà Trà khí phách! Trà Trà siêu siêu tuyệt vời! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play