Thật lâu sau.
Mặc Tinh Hoàn sắc mặt dần dần trầm xuống.
Hắn yên lặng đem bàn tay, từ trong tay nàng rút ra.
Trà Trà có chút khó hiểu, nhìn nhìn tay nhỏ rỗng tuếch, cô nghiêng đầu ngốc ngốc nhìn hắn, tràn đầy nghi hoặc.
Tại sao lại rút tay về?
Cô chơi cái gì?
Nam tử bên cạnh nam nhân, nhắm mắt lại.
Nếu lại tiếp tục để yên cho nàng chơi, hắn thật sự sẽ khống chế không được cảm xúc của mình.
Ngay sau đó.
Hắn tìm trong ống tay áo rộng một chút.
Tìm ra một cái túi giấy đưa cho Trà Trà.
Trà Trà tiếp nhận nhìn xem một cái, hai mắt ngay lập tức tỏa sáng.
Bánh quế hoa!
Cô ôm bánh quế hoa, trộm nhìn lướt qua, thấy không có người chú ý tới mình.
Đầu nhỏ thấp xuống, cắn một ngụm.
Vừa thơm vừa ngọt, hương vị cực tốt.
Bận tâm đang đọc sách, chung quanh còn có người khác, động tác của cô rất nhỏ, thật cẩn thận ăn vụng, sợ bị phát hiện.
Giống như sóc con, thường thường phát ra âm thanh rất nhỏ rất nhỏ.
Lão sư phía trên giảng bài, đột nhiên dừng một chút.
Nhìn thoáng qua phía Mặc Tinh Hoàn.
Thấy Thái Tử điện hạ, thần sắc bình tĩnh, lão sư yên lặng làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không phát hiện.
Người được Thái Tử che chở, ông không dám nói thêm cái gì.
Thực mau.
Một túi giấy bánh quế hoa, chỉ còn lại có một khối.
Trà Trà dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn nhìn Mặc Tinh Hoàn ngồi bên cạnh thập phần đoan chính.
Cô buông bánh quế hoa, sau đó lại tìm quyển sách, mở ra sau đó dựng ở trước mặt Mặc Tinh Hoàn, muốn giúp hắn ngăn trở tầm mắt của lão sư.
A!
Không ngăn trở được!
Mặc Tinh Hoàn quá cao!
Cô duỗi tay, kéo góc áo của hắn nhỏ giọng nói, "Ngươi cúi đầu xuống một chút."
Mặc Tinh Hoàn không chút suy nghĩ, thực tự nhiên cúi đầu xuống, nghiên đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
Trà Trà, "Há miệng."
Giây tiếp theo.
Bánh quế hoa vừa thơm vừa ngọt, được nhét vào trong miệng Mặc Tinh Hoàn.
Tiểu cô nương đè thấp giọng nói, "Có phải hay không thực ngọt?"
Nam tử gật gật đầu.
Thực ngọt thực ngọt, ngọt đến tận xương tủy.
Trà Trà cười đến thập phần đắc ý, lần này chính là cô tự mình uy hắn ăn nga!
Sau đó cô động tác lại thực nhẹ nhàng đem sách dựng ở trước mặt Mặc Tinh Hoàn thu hồi, ngô, hẳn là không ai nhìn đến bọn họ đang làm cái gì!
Mọi người nhìn thấy rõ ràng động tác nhỏ này hai người bọn họ, "......" Cảm xúc thập phần phức tạp.
Không biết nên nói cái gì.
Trên thực tế, bọn họ đều thấy được.
Chẳng qua, bọn họ thật sự không thể hiểu được thái độ của Thái Tử điện hạ.
Một người nghiêm cẩn lãnh đạm như vậy, cư nhiên......Phối hợp với thư đồng ngay lúc lão sư đang giảng bài, cùng nhau ăn vụng bánh quế hoa???
Quả thực rất là đáng sợ!
Mặc Tinh Mộ ngồi ở khoảng cách gần nhất, hắn yên lặng che lại trái tim nhỏ của mình.
Quả thực đau lòng đến vô pháp hô hấp.
Hắn, hắn cũng muốn tìm một người sẽ uy bánh quế hoa cho hắn.
Trong mấy người ngồi đó, tâm tình phức tạp nhất phải nói là Mặc Tinh Lăng.
Hắn cho rằng, hắn sẽ không còn được gặp lại Trà Trà.
Không nghĩ tới, cư nhiên lại gặp ở chỗ này?
Nhưng mà, còn chưa kịp vui sướng, hắn lại phát hiện, nàng nữ giả nam trang trở thành thư đồng của Thái Tử.
Đương nhiên, này đó hắn đều có thể tiếp thu.
Hắn có thể hiểu được.
Chính là, hắn không thể tiếp thu sự mềm mại của nàng lại dành cho Mặc Tinh Hoàn, còn cười ngọt đến như vậy?
Còn uy Mặc Tinh Hoàn ăn bánh quế hoa?
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng hắn nhận thức nàng trước, cũng là hắn cùng với Ninh Tương đưa ra ý định muốn cưới nàng làm phi.
Thiếu chút nữa nàng chính là hoàng tử phi của hắn!
Nhưng hiện tại, nàng lại ở bên cạnh Mặc Tinh Hoàn......
Vẻ mặt ôn hoà của hắn, cũng dần dần bị hận ý thay thế.
Lão sư giảng như thế nào, hắn một câu cũng không nghe được, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ phải nhanh một chút đoạt vị trí Thái Tử của Mặc Tinh Hoàn......
Chỉ cần sau này hắn trở thành chủ nhân của hoàng cung, hắn liền có thể nhìn Mặc Tinh Hoàn bị hắn đạp lên dưới chân khóc rống.