Trà Trà mắt lóe lóe.
Vung tiền như rác?
Tổng cảm thấy rất quen thuộc?
Quý Nhan thấy Trà Trà không hé răng, lại cười bổ sung.
"Tuy nói Tô thiếu không thiếu tiền, nhưng đó là hơn một ngàn vạn vàng lại tuỳ tiện vung tay như vậy, quan hệ của họ đã không cần nói cũng biết.
Còn ngươi? Tô thiếu đã cho tiền ngươi chưa?
Ta thấy, ngươi ở trong lòng hắn bất quá cũng chỉ có như thế, lãnh chứng gấp như vậy, đã cầu hôn chưa? Nhẫn đâu? Hôn lễ đâu?
Hắn đối với ngươi, căn bản một chút cũng không coi trọng!"
Trà Trà không phản ứng Quý Nhan, yên lặng cùng Thất Thất thảo luận.
"Thất Thất, ta cảm thấy Tô Hoán là vị đại lão thần bí C lần trước tặng lễ vật cho ta nga?"
Thất Thất, 【......】 Cô rốt cuộc cũng phát hiện rồi?
Không dễ dàng a!
Nó nghiêm túc nói, 【 đúng vậy, hắn chính là kẻ ngốc tiền nhiều C. 】
Xác định xong việc này, Trà Trà sâu kín tặng hai chữ đánh giá, "Thật ngốc."
Nhận được lễ vật phải chia cho công ty phát sóng trực tiếp một phần, cho nên, tiền của hắn lại bạch bạch đưa cho công ty phát sóng trực tiếp?
Quá ngốc!
Trà Trà thở dài, chậm rãi từ trong túi lấy ra tầm thẻ đen kia, ở trước mặt Quý Nhan quơ quơ.
"Ta cảm thấy, cái người thần bí tiểu cô nương kia hẳn là ta, thẻ của hắn, đều ở trong tay ta a!"
Quý Nhan đã không còn quan tâm Trà Trà đang nói cái gì nữa.
Hai mắt của cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm thẻ đen trong tay Trà Trà.
Thẻ đen của Tô Hoán!
Thẻ kia chính là đại diện cho thân phận, hắn cư nhiên tuỳ tiện đưa cho Trà Trà?
Hơn nữa còn là thẻ đen, là toàn bộ tài sản của Tô Hoán, và tất cả số tiền mang danh nghĩa của hắn!
Một ngàn vạn hoàn toàn không thể so sánh với thẻ đen!
Nga, từ từ, Trà Trà vừa mới nói cái gì?
Tiểu cô nương thần bí là Trà Trà???
Quý Nhan chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người lung lay sắp đổ, giống như giây tiếp theo liền sẽ ngã xuống đất.
Mẹ nó, đây là chuyện gì?
Cô ta nghiên người, vội vàng dựa vào tường, mới không bị ngã xuống đất.
Trà Trà đem thẻ đen một lần nữa thả lại trong túi, nhìn nhìn Quý Nhan đã chịu đã kích, yên lặng lui về phía sau một bước, mím môi.
"Ngươi cách ta xa ra một chút, ở đây là Quý gia, ngươi không cần ăn vạ, ngươi nếu là dám ăn vạ......"
Ta, ta liền thành toàn cho ngươi!
Quý Nhan thần sắc vừa động, ăn vạ?
Cô ta theo bản năng quét một vòng, vị trí này, tựa hồ vừa vặn?
Không ai có thể nhìn thấy đã phát sinh chuyện gì......
Trong nháy mắt, Quý Nhan thẳng tắp hướng về phía Trà Trà nhào tới.
Trà Trà, "???" Ngươi cư nhiên thật sự ăn vạ!!!
Quá đáng!
Trà Trà hai tay buông lỏng bên người, nắm chặt góc áo, nhấp môi vẻ mặt tràn đầy không vui, thật sự phiền phức.
Nếu đã như vậy, cô sẽ thành toàn cho Quý Nhan.
Con ngươi trong suốt thuần khiết, chỉ trong nháy mắt nhiễm thêm vài phần sát ý.
Thất Thất kinh hoảng, sợ tới mức ôm chặt lấy chính mình.
Trà, Trà Trà tiểu khả ái......Lại phát hỏa?
A, quá đáng sợ!
Thất Thất không nói hai lời,nhanh chóng chạy trốn, đỡ phải lửa giận lan rất làm bị thương nó chỉ là hệ thống đánh thương hề hề.
Khi Quý Nhan đang cho rằng mình sắp chạm đến Trà Trà.
Thân ảnh trước mắt cô ta, đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Cô ta kinh hãi, đồng tử co rút.
Thậm chí cho rằng bản thân đã xuất hiện ảo giác.
Người...... Sao có thể đột nhiên biến mất?
Không kịp suy nghĩ lại.
Cả người đã không chịu khống chế ngã trên mặt đất, chưa kịp híp thở một hơi, cơ thể đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Đầu cô ta lệch qua một bên, liền nhìn thấy Trà Trà giống như một tiểu ác ma nhìn chằm chằm cô ta, còn có một chân chưa kịp thu hồi, ngay sau đó, lại bị đạp một cái, lực đạo rất mạnh.
Quý Nhan thất thanh thét lên một tiếng chói tai, "A_______cứu, cứu mạng a!"
Tô Hoán ở dưới lầu nghe thấy âm thanh, sắc mặt căng thẳng, Quý Nhan như thế nào lại nằm trên mặt đất?
Có phải hay không lại khi dễ Trà Trà nhà hắn!