Quý nhan thấy không ai ngăn cản.

Cô ta cười đi vào, bước chân cố ý phóng thực nhẹ, đồng thời, cô ta lặng lẽ bước nhanh hơn.

Hơn nữa mục tiêu là hướng tới phòng ngủ của Trà Trà.

Cửa phòng ngủ cũng hờ khép.

Vừa lúc, từ góc độ của cô ta vừa vặn có thể nhìn thấy có hai người nằm trên giường.

Trong nháy mắt.

Sự vui sướng khiến cả người cô ta bao phủ.

Cô ta suýt chút nữa không khống chế được biểu tình vui sướng của mình, không nghĩ tới, cư nhiên sẽ thuận lợi như vậy!!

Quý Nhan suy nghĩ bay nhanh, cô ta ba bước thành hai bước, một tay đem cửa phòng ngủ đẩy ra, vừa đẩy vừa nói.

"Trà Trà, chị tới thăm em!"

Theo lời nói vừa dứt, Quý Nhan đột nhiên "A" một tiếng, tiếng thét chói tai mang theo khiếp sợ cùng hoảng sợ.

Cô ta lui về phía sau hai bước, thẳng đến thân mình đụng vào cửa phòng ngủ.

Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi chỉ về phía giường ngủ, run rẩy quay đầu nhìn về phía Giang Khẽ Ngôn cùng Tô phu nhân, "Có......Có người......"

Giang Khẽ Ngôn cùng Tô phu nhân nhìn theo hướng chỉ tay của cô ta nhìn qua.

Quả nhiên.

Trên giường nằm hai người.

Trong khoảng thời gian ngắn, Giang Khẽ Ngôn cùng Tô phu nhân hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau nhưng không nói gì.

Đặc biệt là Tô phu nhân, đang xấu hổ lại khiếp sợ.

Xấu hổ chính là: Bà phát hiện, con trai của bà quá không biết xấu hổ, một bên cự tuyệt liên hôn, một bên chạy đến trên giường của tiểu cô nương.

Khiếp sợ chính là: Cây vạn tuế không chỉ biết nở hoa, còn biết bò lên giường............

Tâm tình phức tạp đứng ở chỗ đó, không biết nên nói cái gì.

Giang Khẽ Ngôn tâm tình đồng dạng phức tạp.

Lăn lộn nửa ngày, Quý Nhan chính là vì tính kế khiến cho bọn họ thấy một màn này?

Giờ khắc này, mấy người tâm tư khác nhau.

Quý Nhan thấy hai người vị trưởng bối khiếp sợ nói không ra lời, cô ta quay đầu lại, mở miệng lên án.

"Anh là ai? Vì cái gì nằm ở trên giường của Trà Trà? Anh tại sao có thể huỷ hoại trong sạch của Trà Trà?"

Lần này cô ta muốn nhìn xem, Giang Khẽ Ngôn còn như thế nào không biết xấu hổ để Quý Trà cùng Tô gia liên hôn.

Mặt mũi đều bị mất hết!

Hơn nữa chuyện mất mặt như vậy, còn bị Tô phu nhân tận mắt nhìn thấy!

Cô ta nghĩ, mặc kệ là ai, đều không tiếp thu được con dâu tương lai của mình cùng nam nhân khác nằm trên một cái giường đi?

Hai người tư thế còn đặc biệt dẫn người khác bổ não.

A?

Tối hôm qua hai người còn nằm một đêm a.

Nói không phát sinh cái gì, ai tin chứ?

Lúc này, Tô Hoán bị chăn mỏng che lại nửa khuôn mặt.

Hắn vươn đôi tay làm chuyện thứ nhất, chính là che lại tai của Trà Trà.

Thật ồn ào.

Không thấy được tiểu cô nương nhà hắn đang ngủ sao?

Hắn xem Trà Trà ngủ không quá an ổn, tựa hồ bị làm ồn có dấu hiệu tỉnh dậy, che lại tai của cô một bàn tay hơi hơi buông ra.

Tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói, "Ngoan, tiếp tục ngủ."

Bộ dáng muốn bao nhiêu ôn nhu, liền có bấy nhiêu ôn nhu.

Trà Trà như nghe được, đầu nhỏ ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, rầm rì hai tiếng, lại vô tâm vô phế tiếp tục ngủ.

Nhìn thấy Tô Hoán đứng dậy.

Khuôn mặt tuấn mỹ kia rơi vào tầm mắt của ba người.

Tô phu nhân cùng Giang Khẽ Ngôn khó có được cùng chung một cái động tác: Cùng nhau hướng tới Tô Hoán trợn mắt.

A! Nam nhân!

Chỉ có Quý Nhan.

Ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút mờ mịt.

Người nam nhân trước mặt này...... Lớn lên thật soái a?

Cô ta giống như đột nhiên minh bạch Trà Trà như thế nào sẽ bị người nam nhân này hống đến lên giường.

Thẳng đến Tô Hoán lạnh mặt liếc cô ta một cái, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Quý Nhan mới lấy lại tinh thần.

Cũng nhanh chóng ý thức được người nam nhân này liền tính lớn lên đẹp trai, bất quá cũng chỉ là người thường, lớn lên đẹp thì có ích lợi gì?

Có thể cùng Tô gia Tô thiếu so sánh sao?

Cũng chỉ có Trà Trà đầu óc có vấn đề, cư nhiên còn cự tuyệt liên hôn?

Mà cô ta thì sao? Mỗi ngày nghĩ như thế nào đem liên hôn chuyển đến trên người mình, như thế nào thành công gả vào Tô gia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play