Trà Trà nhìn chằm chằm Tô Hoán một lúc.
Giọng nói rất là ôn nhu, "Anh nằm xuống trước đi, tôi đi tìm một chút đồ vật."
Dứt lời, Trà Trà lục tung ở trong phòng.
Tô Hoán ôm chăn, có chút ngốc, không biết cô đang tìm cái gì, "Trà Trà?" Hắn yếu ớt gọi một tiếng.
"A, tôi tìm được rồi!"
Trà Trà tìm được thuốc hạ sốt, mỉm cười nhìn hắn.
Tô Hoán, "......" Thuốc hạ sốt?
Không bị bệnh uống một viên hẳn là cũng không có chuyện gì đi?
Ánh mắt hắn lóe lên, khóe môi nhếch lên, "Trà Trà thật lợi hại!"
Tiểu cô nương nhảy nhót đi rót ly nước, sau đó đi đến trước mặt hắn, đem nước và thuốc đưa cho Tô Hoán, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
Tô Hoán cười tiếp nhận, uống một ngụm nước đem thuốc nuốt xuống.
"Há miệng." Trà Trà nhẹ giọng nói.
"Được."
Giây tiếp theo.
Trong miệng nhiều thêm một thứ, vừa ngọt vừa hương, Tô Hoán hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trà Trà.
Đôi mắt ướt át của cô gái nhỏ hướng về phía hắn chớp chớp, nghiêm túc hỏi, "Ngọt không?"
"Ngọt, thực ngọt." So với cô lúc trước cho hắn ăn kẹo còn ngọt hơn.
"Vậy anh hiện tại hảo hào nghỉ ngơi, ngoan ngoãn nghe lời, lần sau lại cho anh một viên."
Trà Trà giống như hống trẻ con, giọng nói vừa ôn nhu vừa nhẹ nhàng, hơn nữa còn có mười phần kiên nhẫn.
Ngô, không có biện pháp, ai bảo Tô Hoán hiện tại là bệnh nhân chứ?
Là cô không nuôi hắn cẩn thận, mới khiến hắn sinh bệnh phát sốt, cô cần phải phụ trách.
Bất quá.
Mứt hoa quả từ vị diện trước mang lại đây, cũng chỉ dư lại mấy viên......Quên đi, người bệnh lớn nhất.
Đều cho hắn vậy......
Tô Hoán 'ngoan ngoãn' gật đầu, trong lúc Trà Trà ôn nhu chiếu cố, hắn chui vào ổ chăn.
Đãi ngộ của người bệnh, thật tốt a!
Giường của cô gái nhỏ nhà hắn, đặc biệt mềm.
Không chỉ có mềm, còn mang theo hương vị ngọt ngào.
Trà Trà dẫm lên dép lê ở trong phòng dạo một vòng, sau đó cầm di động và kẹo, một lần nữa đi đến bên cạnh Tô Hoán, thuận thế ngồi xuống.
Cô nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Tôi liền ở chỗ này nhìn anh, có cần cái gì thì nói với tôi, có cái gì không thoải mái cũng muốn nói cho tôi biết."
Nếu là có cái vấn đề gì......Có thể kịp thời đi đến bệnh viện.
Bộ dáng lo lắng khẩn trương kia, dừng ở trong mắt Tô Hoán, tức khắc, Tô Hoán cảm thấy chột dạ muốn chết.
Ánh mắt lập loè, không dám nhìn tới Trà Trà.
Vừa rồi còn hưng phấn cùng vui sướng, hiện tại biến mất hơn phân nửa.
Đầu óc chỉ còn lại có một vấn đề: Hắn vì cái gì không có thật sự phát sốt???
Trà Trà lột vỏ que kẹo, không có giống ngày thường trực tiếp nhét vào trong miệng, mà lại thở dài, đưa tới bên miệng của Tô Hoán, "Há miệng."
Tô Hoán không chút suy nghĩ há miệng, lại là một trận ngọt ngào tan ra.
Hắn ngước mắt, nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, suýt chút nữa đã muốn cho mình một cái tát, thật không biết xấu hổ, cư nhiên lừa gạt cô nói chính mình sinh bệnh.
"Trà Trà, tôi......"
"Ai, anh yên tâm, tôi sẽ không ở loại thời điểm này đem anh đuổi ra ngoài đâu, anh mau ngủ nha......Tôi nhìn anh ngủ a ~"
Trà Trà vừa nói vừa giúp hắn dịch góc chăn.
Tô Hoán, "......" Em có thể hay không không cần nhìn tôi như vậy.
Tôi thật sự không nói nên lời......
Hắn rũ mắt, âm thầm dưới đáy lòng mắng chính mình vài câu.
Tuy là hắn tự nhận da mặt của mình rất dày, đối mặt với bộ dáng đơn thuần và chân thành của cô gái nhỏ kia, hắn cũng không nói nên lời.
Lại một lát sau.
Trà Trà ngáp một cái, "Ngô......Buồn ngủ quá."
Cô lẩm bẩm nói.
Tiểu cô nương xoa xoa mắt, nỗ lực đem đôi mắt mở to.
Ba phút sau.
Trà Trà từ bỏ, cô buông di động xuống, nhìn thoáng qua Tô Hoán đã 'ngủ say', tay nhỏ nhẹ nhàng duỗi qua, xem xét nhiệt độ trên trán một chút.
Giống như còn khá tốt???
Không nóng như vừa rồi.
Chẳng lẽ tác dụng của thuốc nhanh như vậy?
Nga, mặc kệ, hẳn là không có việc gì, Trà Trà ở trong phòng nhìn lướt qua một vòng.
Nhìn thoáng qua giường, nhìn thoáng qua ghế, lại nhìn thoáng qua sàn nhà.
"......Thất Thất, ta muốn ngủ trên giường!" Trà Trà nhỏ giọng nói.