Dù cho Thất Thất khí đến tự bế.
Vẫn như cũ thay đổi không được hiện thực......
Trà Trà thấy tâm tình của Tô Hoán không tồi, con ngươi xoay chuyển.
Rồi sau đó chột dạ nói, "Tô Hoán a, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tô Hoán đáy lòng đột nhiên có một dự cảm bất an, "Chuyện gì?"
Hắn như thế nào cảm thấy, cô gái nhỏ so với trong tưởng tượng của hắn thông minh hơn nhiều?
Hiện tại đều biết thừa dịp lúc tâm tình hắn đang tốt, muốn nói chuyện với hắn......Nếu là cô đem ánh mắt chột dạ kia giấu đi một chút, hắn thật ra có thể phi thường phối hợp giả bộ mờ mịt.
Trà Trà, "......Kỳ thật cũng không có việc gì, một chút nữa tôi phải về nhà một chuyến, giữa trưa liền không cùng anh ăn cơm, có khả năng không kịp."
"Uh, đã biết, về nhà." Tô Hoán giọng nói rầu rĩ.
Trên mặt viết hoa: Tôi rất không vui.
Bộ dáng u oán kia, giống như tiểu cô nương bị vứt bỏ.
Trà Trà giật mình, "Tôi lại không phải không cần anh, buổi tối tôi nhất định sẽ trở về."
Cho nên, đừng có không vui a!
Anh không vui, Tôi nhìn thấy......Cũng cảm thấy khó chịu.
Trà Trà nhíu nhíu mày, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Tô Hoán liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu, nói, "Được."
Chỉ là, giọng nói vẫn rầu rĩ như cũ.
Trà Trà thử thăm dò mở miệng hỏi, "Tôi đây không ăn cơm trưa?"
Tô Hoán, "Ừ."
Trà Trà, "......Tôi trở về nói mấy câu, thực mau sẽ trở lại?"
Tô Hoán, "Ừ."
Trà Trà, "............Vậy anh đi cùng tôi đi? Đến lúc đó ngồi ở bên ngoài chờ tới?"
Tô Hoán, "!!! Được a."
Tô Hoán rốt cuộc cũng chờ được những lời này, giống một tiểu ngốc tử.
Nhưng là!
Hắn không thể đem loại cảm xúc biểu hiện ra ngoài!
Hắn muốn khắc chế!
Không thể biểu hiện quá rõ ràng!
Tô thiếu tỏ vẻ: Đã không phải tiểu hài tử, không thể cái cảm xúc gì cũng đều biểu hiện ra ở trên mặt, không thể làm cô vợ nhỏ cảm thấy mình đang hố cô ấy.
Trà Trà nhìn Tô Hoán khóe môi cong lên, nội tâm tràn đầy phức tạp, "......" Muốn đi cùng cô thì cứ việc nói thẳng ra.
Còn ra vẻ lạnh nhạt......
Quên đi, rốt cuộc hắn hiện tại là cô nuôi, cô liền cho phép hắn hố cô một trận!
Nuôi cũng đã nuôi, liền phải kiên nhẫn hơn một chút?
Ân, cứ như vậy.
Tô Hoán đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không biết, bất tri bất giác, chính mình lại bị cô vợ nhỏ sủng một hồi!
Được Trà Trà đồng ý, Tô Hoán nhanh chóng gửi tin nhắn cho Sở Lê, bảo hắn ta nhanh chóng bay tới, đưa hắn cùng Trà Trà trở về Quý gia.
Sở Lê đang ở bên ngoài lắc lư, lúc nhận được tin nhắn vẻ mặt không nói nên lời, "???"
Mẹ nó, không phải cậu nói, không cho tôi xuất hiện ở phụ cận sao?
Lúc này mới qua bao lâu?
Được một tiếng sao?
Sở Lê cân nhắc một chút, tổng cảm thấy người gửi tin nhắn cho hắn có khả năng không phải Tô Hoán.
Vì thế, hắn liền gọi điện thoại cho Tô Hoán.
Thẳng đến hắn nghe được giọng nói quen thuộc kia, Sở Lê mới xác định, cái người trước sau bị vả mặt kia, xác thật là Tô Hoán......
Được! Hắn hiện tại liền lái xe bay qua!
Thuận tiện xem một cái tiểu tiên nữ trong truyền thuyết kia rốt cuộc có cái ma lực gì, có thể đem Tô thiếu loại nhân vật giống như ác ma nhân vật thu vào tay.
Nửa tiếng sau.
Tô Hoán cùng Trà Trà bước lên xe.
Khi Trà Trà nhìn thấy Sở Lê, liền hướng về phía hắn ta phất phất tay.
"Xin chào a, tôi là Trà Trà."
Sở Lê ánh mắt sáng ngời, "Cô, cô, xin chào, tôi, tôi là Sở Lê." Lắp bắp thật lâu mới nói hết một câu.
Trà Trà, "Ân."
Bất quá, thoạt nhìn bộ dáng giống như không quá thông minh?
Sở Lê nhìn Trà Trà.
Nội tâm hoàn toàn vô pháp bình tĩnh.
Mẹ nó.
Mệnh của Tô Hoán như thế nào tốt như vậy?
Đây thật đúng là tiểu tiên nữ mềm mại!
Xinh đẹp và tinh xảo.
So với ảnh chụp, đẹp hơn không biết bao nhiều lần!