Giọng nói đột ngột vang lên khiến Trà Trà sửng sốt.

Cô thu tay lại, quay đầu lại nhìn.

Chỉ nhìn thấy một nam nhân trong chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, khí thế bức người, khí chất hung ác và thô bạo.

Cô theo bản năng kéo dài khoảng cách với người trên mặt đất.

Không biết tại sao, lại cảm thấy một chút chột dạ.

Nam nhân cũng liếc nhìn cô, nhưng với cái liếc mắt này, không thể dễ dàng thu hồi.

Tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp, cũng được xứng với hai từ mỹ nhân, xinh đẹp như hoa, tuyệt thế giai nhân.

Lời này thực sự đúng.

Chỉ là không giống với bộ dáng của mỹ nhân.

Không chỉ hung dữ, mà còn động thủ đánh người?

Hắn liếc nhìn Đế Hàn Việt đã bị đánh ngã dưới đất.

A? Xem ra sức chiến đấu không tồi.

Lúc đó tiểu vương gia đang loay hoay từ dưới đất bò dậy, vừa nhìn thấy có người đi tới, hai mắt sáng lên, suýt nữa không chút do dự lao tới.

Vừa rồi hắn còn tưởng rằng là ảo giác!

"Hoàng huynh! Nàng ấy khi dễ ta!"

Đế Hàn Việt ủy khuất, tưởng rằng mấy năm gần đây ở Lan Thành hắn mang danh tiểu ma vương, hiện tại ở trước mặt mọi người bị một tiểu cô nương đánh đến dậy không nổi, mất hết thể diện.

Chuyện này nếu không yêu cầu giải thích, hắn sau nay sẽ gặp người như thế nào?

Đế Hàn Thành nhìn tiểu cô nương cách đó không xa, khoé môi bất giác gợi lên, nhưng trong phút chốc đã biến mất.

"Đệ xác định nàng ấy đang khi dễ đệ?" Giọng nói lạnh lùng rơi vào tai Đế Hàn Việt.

Tiểu vương gia trịnh trọng gật đầu, sau đó quay đầu chỉ vào Trà Trà đang định tiếp tục cáo trạng, bất quá liền nhìn thấy một màn rất kỳ quái.

Chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đang đứng tại chỗ với vẻ mặt ngoan ngoãn, hai tay đặt sau lưng và đôi mắt ướt nhìn hoàng huynh của mình.

Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu mềm mại có bấy nhiêu mềm mại, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn!

Tiểu vương gia trong lòng lộp bộp: "..........." Xong rồi!

Tiểu ngốc tử này cư nhiêu dám đối hoàng huynh của mình ra vẻ đáng thương?

Sợ là đợi chút không biết mình sẽ chết như thế nào.

Bất quá.........Bộ dáng này so với vừa nãy thuận mắt hơn nhiều, ai, lại ngoan lại mềm, nếu như nàng sớm lộ ra bộ dáng này, hắn liền luyến tiếc không đối nàng xuống tay!

Ai lại không có tâm thương hoa tiếc ngọc?

Tiểu vương gia lắc đầu cảm thán, quên đi, kế tiếp không cần hắn làm cái gì.

Theo tính khí của hoàng huynh, tiểu tử ngốc này vẫn chưa biết chết như thế nào đâu!

Nhưng hắn nghĩ nếu thật sự chết thì có vẻ không thích hợp, hắn đành phải quay đầu lại nói nhỏ với hoàng huynh.

"Hoàng huynh, tiểu ngốc tử này là nữ nhi của Tiết tướng quân, huynh có thể nhẹ tay chút, nếu không.......Việc này vẫn là quên đi."

Hắn cũng không phải loại người không nói đạo lý.

Miễn cưỡng nói một chút đạo lý.......

"Trước tiến vào tửu lầu."

Đế Hàn Thành liếc hắn một cái, lạnh lùng bỏ lại bốn chữ.

Tiểu vương gia vẻ mặt mờ mịt.

Ngay sau đó nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều người xung quanh đang vây xem!

Nhìn thấy Đế Hàn Thành tiến vào tửu lầu, những người bên cạnh đều nhường đường, Trà Trà lập tức vui vẻ.

"Hồng La! Đi! Mau cùng đi!"

Đi theo hắn không cần xếp hàng!!!

Hồng La, "........."

Tiểu vương gia phía sau không nói nên lời, lần đầu tiên nhìn thấy có người lao vào chỗ chết, tiểu ngốc tử thật sự là ngốc!

Tửu lầu trang trọng và tao nhã, phảng phất nét sang trọng trong sự xa hoa.

Trà Trà nhìn một vòng lại một vòng.

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, cô đi theo sau Đế Hàn Thành, vẫn luôn đi theo vào sương phòng.

Hồng La lo lắng đến mức muốn gọi Trà Trà, nhưng lại không nghĩ tới, lại bị thị vệ của Đế Hàn Thành chặn lại bên ngoài cửa, "!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play