Chu ca ca của cô chắc chắn sẽ không tìm cô vào lúc này, và tiểu phong tử cũng sẽ không..........Vậy kia là ai?
"Thất Thất, ngươi nói xem, là ai đang tìm ta?"
Cô mở ngăn kéo chậm rãi nói, chạm vào một nắm tiền rồi nhét vào túi.
[ Tôi không biết điều này, nhưng cô có thể chọn không đi nha, buổi tối không an toàn chút nào.]
Nghe vậy, Trà Trà nhanh chóng bác bỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp.
"Nếu là tới tìm ta đánh nhau, bọn họ cũng không đánh lại ta, ta cũng không sợ! Lần này vừa vặn đi bên ngoài mua chút đồ ăn tối, còn một tiếng nữa ký túc xá đóng cửa, thời gian vẫn còn đủ!"
Ai đó đã đưa ra một lời giải thích nghiêm túc.
Thất Thất, [............] đừng nói nữa, tôi hiểu rồi, cô chính là muốn đi mua đồ ăn!
Có thể đem tham ăn nói tới thanh lệ thoát tục, Trà Trà của nó, thật sự là càng ngày càng lợi hại!
Trà Trà mang theo tiền vui vẻ đi xuống lầu, đi ra ngoài ký túc xá.
Nhìn thoáng qua, thấy hai bóng người liền khiến cô không vui.
"Thất Thất, là bọn họ!" Những người xấu! Bắt nạt Chu ca ca của cô.
[ Hả?!!! ]
[ Trà Trà, bình tĩnh! Không thể đánh người! ] Thất Thất lo lắng.
Đây là trường học, nếu động thủ đánh người, nhất định sẽ xảy ra chuyện!
"Đánh người? Không, không, Thất Thất, chúng ta cần phải tao nhã, cần phải ôn nhu, không thể tùy tiện đánh người!"
Đôi mắt Trà Trà lóe lên tia háo hức.
Thất Thất sững sờ, luôn cảm thấy kí chủ của mình sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người đó.
Nụ cười kỳ quái này, và thái độ nói chuyện thật là đáng sợ!
Lặng lẽ run rẩy.
Chỉ thấy cô gái nhỏ đang ung dung đi về phía hai người kia.
Giống như đi dạo trong vườn.
"Cô bé? Ta là cha của Chu Kình Hoán." Cha Chu cười, bộ dáng dịu dàng.
Người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng mỉm cười.
Chỉ là, theo cách nhìn của Trà Trà, nụ cười này quá giả tạo.
Những tính toán dưới đáy mắt không thể che giấu, còn nghĩ muốn lừa cô?
Không biết tự lượng sức.
Trà Trà vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm cha Chu.
"Ồ, tôi không quen biết ông."
Giọng nói nhẹ nhàng đầy nghiêm túc.
Nói không quen biết, chính là không quen biết!
Cha Chu sắc mặt trở nên cứng ngắc, có chút xấu hổ.
Người phụ nữ bên cạnh nháy mắt với ông ta.
Cha Chu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình và mỉm cười, "Như thế nào không biết chú chứ? Vài ngày trước, trong quán cà phê gần trường học, ta và dì Chu đều ở đó, và ta còn nói một vài lời với cô!"
Trà Trà quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Tôi nghĩ trí nhớ của người có thể không tốt lắm, tôi không thích uống cà phê, cho nên cũng không có hứng thú đi quán cà phê."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT