Một phút sau.

Ninh Phong nằm trên bàn, vẻ mặt sống không còn luyến tiếc nhìn bóng dáng kia rời đi.

"..............."

Trà ca của hắn sao lại tàn nhẫn như vậy?

Nói động thủ liền động thủ?

Không một chút lưu tình.

Này còn chưa tính.

Trước khi rời đi còn vỗ vỗ mặt hắn, ân cần nói với hắn: Ngoan, đảm đương mặt ngoài, không cần đi đánh nhau, ngồi yên đi.

Mẹ nó đảm đương mặt ngoài là cái gì?

Tại sao hắn ta không biết mình phụ trách mặt tiền???

Hắn ở trong mắt Trà ca yếu đuối như vậy sao?

Ninh Phong thật đau lòng, hắn cảm thấy được chính mình bị tổn thương.

Trà Trà rời khỏi trường học và đi về phía mà đã Ninh Phong nói, nói rằng nơi đó là ở quán cà phê bên cạnh trường học.

Cô đứng ở cửa, suy nghĩ hai giây, bất kể như thế nào, cô ấy đã đến, tốt hơn là nên vào xem một chút.

Vạn nhất Chu ca ca lừa dối cô đi trộm người............

Như vậy cô cũng có thể động thủ để giáo huấn bọn họ một chút.

Thất Thất, [??? Cô đang nghĩ gì đó? Làm thế nào Chu ca ca của cô có thể đi trộm người??? ]

Trà Trà chớp mắt, "Tại sao lại không thể?"

Thất Thất, [ tôi mẹ nó............] muốn tự tát chết chính mình.

Trước khi bước vào quán cà phê, Trà Trà ngập ngừng và nói, " Thất Thất, để ta nói cho ngươi biết, ta nghĩ rằng ta có những cảm giác không nên có với Chu ca ca.........."

Đột nhiên nói quanh co, Thất Thất suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

[ Ah ah ah, Trà Trà cô nói!] Thật tuyệt, cô rốt cuộc cũng có cảm giác đối với Chu Kình Hoán, không uổng công anh ta theo đuổi cô lâu như vậy.

"Ta cảm thấy, nếu Chu ca ca trộm người sau lưng của ta, ta có thể sẽ đánh Chu ca ca cho đến khi anh ta nôn ra máu!"

[.............] Chờ đã? Việc trộm người này là từ đâu ra???

Ai đã dạy cô điều này?

Trà Trà trịnh trọng giải thích với Thất Thất, "Ngươi không nghĩ rằng tình hình hiện tại của ta giống như trên TV, chính thất đi bắt tiểu tam sao?"

Trong lúc này.

Dường như cả không khí cũng im lặng.

Một lúc lâu, Thất Thất gần như suy sụp và hỏi, [ Cô co lại xem bộ phim truyền hình nào??? Trà Trà, chúng ta về sau không cần xem phim truyền hình gì đó nữa, chúng ta học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày, được không?]

Thấy Trà Trà không nói, Thất Thất định lặp lại lần nữa.

Tuy nhiên, Trà Trà giành nói trước.

"Ta đều đã nghe tất cả những gì ngươi nói!" Tuy nhiên, ta nghe được không có nghĩa là ta phải tuân thủ...........

Cho nên............

Chúng ta vẫn là nên đi xem xem Chu ca ca có trộm người nào không nhé!

Thất Thất, [.............] tôi cảm thấy rằng ta có khả năng lại muốn tự bế.

Trà Trà bước vào quán cà phê, nhìn thoáng qua Chu Kình Hoán, nhưng còn có vài người đang ngồi đối diện với anh ta.

"..........." Một, hai, ba, bốn.........

"Thất Thất, Chu ca ca trộm một lúc bốn người........." Ta cảm thấy ta có khả năng không vui.

Chu ca ca ở bên ngoài cấm cho cô mấy cái sừng.

Hoa tâm!

Đại móng heo!

Tra nam!

Thất Thất, [..............]

Tôi thực sự tự bế.

Trước khi tự bế, cảm thấy đau lòng cho Chu Kình Hoán trong ba giây.

Đúng là thật thảm.

Trà Trà phồng má bước tới, đứng bên cạnh Chu Kình Hoán.

Giọng người đang nói chuyện đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ xuất hiện.

"Em???"

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Chu Kình Hoán quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô gái nhỏ nhà anh.

Đột nhiên, phần lớn sự hung ác trên khuôn mặt anh ta biến mất.

Anh đứng dậy, vẻ mặt ôn nhu, "Sao em lại ở đây? Kẹo còn không đủ sao?"

Vừa nói anh vừa đưa tay sờ túi.

Trà Trà lắc đầu tỏ vẻ không vui, "Đủ rồi, em chỉ muốn tới xem" xem ngươi có phải là trộm người

Hiện tại, xem ra là không phải.

Suy cho cùng, muốn trộm thì cũng nên trộm mấy cô gái trẻ đẹp.

Trên bàn của Chu ca ca có ba người trung niên, còn có một người Chu ca ca đặc biệt không thích Giang Vân Nhạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play