Mặc Tu Nhân nhưởng mày: “Nếu sau này vẫn còn gặp trường hợp là vết thương mà dì Đỗ không thể tránh khỏi thì sao?”
Bạch Cẩm Sương: “
Gì thế, em không xoáy vào chỗ có vấn đề nữa thì anh lại bắt đầu à?
Cô thấy Mặc Tu Nhân nhìn mình chằm chằm không nói gì, cô bất lực thở dài: "Mẹ em còn có bố em chăm sóc nữa, sau này em nhất định sẽ nói với bố nếu ông ấy thật sự muốn mẹ em hồi tâm chuyển ý tha thứ cho ông ấy thì ông ấy phải bảo vệ mẹ em thật tốt! Những lúc như vậy người nên xuất hiện phải là ông ấy! Chứ không phải là em!”
Mặc dù những lời này của Bạch Cẩm Sương bị nghi là đang chuyển chủ đề, hơn nữa đến lúc thật sự gặp những chuyện như thế này nữa thì chắc chắn Bạch Cẩm Sương vẫn sẽ thật sự làm như vậy thôi.
Nhưng mà tâm trạng của Mặc Tu Nhận đã tốt hơn một chút rồi.
Mặt anh không có chút biểu cảm nào liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Ừm, anh biết rồi!”
Bạch Cẩm Sương chớp mắt, chỉ trả lời vậy thôi? Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô hoàn toàn không trả lời thêm gì nữa hết.
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài trong lòng, xem ra lần này thật sự đã chọc tức Mặc Tu Nhân rồi. Cô cũng cúi đầu nhận lỗi rồi mà Mặc Tu Nhân vẫn không nóng không lạnh như thế.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân: “Không phải anh đã nói là sẽ bỏ thuốc rồi à?”
Sau khi Mặc Tu Nhân nghe thấy vậy thì đưa tay gãi mũi: “Hơi bực nên không nhịn được!”
Đương nhiên Bạch Cẩm Sương biết tại sao anh lại bực, nên lập tức không nói gì nữa. Cô nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Tối nay anh vẫn chưa ăn tối đầu đúng không, em nấu cho anh nhé!”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Không cần đâu, anh không muốn ăn!”
Bạch Cẩm Sương thật sự không ngờ khi người đàn ông này giận rồi thì sẽ khó dỗ như vậy.
Cô bất lực nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh không muốn ăn cơm vậy chứ anh muốn làm gì?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô, tinh thần ảm đạm: “Anh không muốn làm gì hết!”
Bạch Cẩm Sương nhưởng mày: “Vậy em ở cùng với anh!”
Mặc Tu Nhân nói: “Tùy em!”
Bạch Cẩm Sương nhếch miệng, lúc đàn ông tức giận thật đáng sợ, như biến thành một người khác vậy!
Cô xoay người đi vào phòng bếp, định làm bữa tối.
Mặc Tu Nhân nhìn theo bóng dáng của cô, khẽ cau mày: “Anh không ăn cơm tối đầu
Bạch Cẩm Sương cong môi, cô còn tưởng rằng Mặc Tu Nhân sẽ không chủ động nói chuyện với cô nữa chứ, cô nói: “Không sao, anh không ăn thì em ăn!”
Mặc Tu Nhân: “...” Vậy nên em qua đây là thật tâm muốn anh tức chết đúng không?
Bạch Cẩm Sương cúi đầu rửa rau, khóe miệng nhịn không được cong lên, cô có thể đoán ra được Mặc Tu Nhân đang nghĩ gì.
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương thật sự nấu bữa tối, cũng không định để ý tới mình nữa, anh cau mày tới mức có thể kẹp chết cả con ruồi, cuối cùng ủ rũ xoay người ngồi trước tấm thảm bên cạnh cửa sổ sát đất, để lại bóng lưng lạnh lẽo cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương vừa làm cơm tối thì đã gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Mặc Tu Nhân ngửi thấy mùi thơm thì dạ dày không chịu thua mà kêu lên, gương mặt anh tuấn của anh càng ngày càng đen hơn, anh dứt khoát lấy laptop ra để xem email.
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân ủ rũ, đã nói là qua dỗ anh rồi, kết quả vừa nháy mắt một cái thì đã đi tự nấu cơm cho mình! Anh chưa từng gặp qua kiểu người phụ nữ nào như thế này luôn!
Bạch Cẩm Sương: Vậy hôm nay anh thấy rồi đó!
Bạch Cẩm Sương làm xong cơm thì thấy Mặc Tu Nhân đang cầm laptop làm việc, thì đi qua rồi nói: “Đi thôi, đi ăn cơm nào!”
Mặc Tu Nhân ngẩng đầu lên liếc nhìn cô: "Không phải anh nói là anh không ăn rồi à?"
Bạch Cẩm Sương nói: “Em biết mà, nhưng mà anh có thể không ăn cơm, nhưng vẫn phải uống thuốc. Anh đã đồng ý với em rồi, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn uống thuốc. Nếu như không uống thuốc đúng giờ, sức khỏe không tốt nữa, thì em cũng sẽ không đưa loại thuốc thứ hai cho anh nữa, trừ khi...
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, muốn nghe xem cô có thể nói ra những lời gì!
Dưới ánh mắt của anh, Bạch Cẩm Sương vẫn bình tĩnh nói: “Trừ khi anh muốn để em uống loại thuốc đó một lần, dùng máu của em tiếp tục làm thuốc giải cho anh!” Sắc mặt của Mặc Tu Nhân thay đổi ngay lập tức, đến cả laptop đang ở trên chân cũng không thèm quan tâm nữa mà trực tiếp trầm mặt đứng dậy: “Em dám!”
Bạch Cẩm Sương cong môi: “Anh dám không uống thuốc thì có cái gì mà em không dám chứ!” Mặc Tu Nhân dùng lực nắm lấy cánh tay cô: “Bạch
Cẩm Sương, em muốn anh tức chết đúng không?”
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân tức giận như vậy thì vội vàng đưa tay ra ôm lấy anh: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà, không phải là em thấy anh uống thuốc thì nên ăn cơm lót dạ trước sao, anh đừng giận nữa mà. Anh nói em sai ở đâu đi rồi em sẽ thay đổi, anh đừng giận em nữa được không?”
Mặc Tu Nhân bị người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt anh ôm lấy, sắc mặt đen thui trầm giọng hỏi: “Nếu như em đã biết sai rồi thì còn dám giấu anh những chuyện như thế này nữa à?”
Bạch Cẩm Sương oai phong lẫm liệt nói: “Nếu như em còn dám giấu anh nữa thì em sẽ lấy đầu em xuống làm quả bóng cho anh đá”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân càng khó coi hơn hồi nãy
Sao anh lại muốn bóp chết Bạch Cẩm Sương như vậy nhi!
Bạch Cẩm Sương thấy lồng ngực anh không ổn định, sợ anh sẽ tức giận nên cô mỉm cười rồi nói: “Được rồi, thật sự đừng giận nữa, em đang đùa với anh thôi, sao vẫn còn giận như vậy chứ!"
Sau khi nghe Bạch Cẩm Sương nói thì biểu cảm của Mặc Tu Nhân mới dịu đi mấy phần: “Vậy em nói xem nếu sau này vẫn còn gặp lại những chuyện như thế này nữa thì em vẫn sẽ xông lên phía trước nữa không?”
Bạch Cẩm Sương vội vàng kiên định lắc đầu: "Không đâu, tuyệt đối sẽ không xông lên trước nữa đâu. Lúc trước thấy anh hút thuốc lại còn là bộ dạng hồ đồ ngu xuẩn như vậy nữa thì em đã lập tức suy nghĩ lại về những chuyện đã qua, giống như em đau lòng việc anh hút thuốc làm hại đến sức khỏe của bản thân mình vậy. Những lời anh nói rốt cuộc cũng chỉ là vì anh đau lòng cho em, muốn ngăn chặn những chuyện như thế này mà thôi!”
Cuối cùng những lời này cũng đã lấy lòng được Mặc Tu Nhân, anh khế hừ một tiếng rồi nói: "Xem như em biết nói tiếng người!”
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười gượng: "
Vậy những lời cô nói vừa nãy đều không là tiếng người à!
Cô giơ năm đấm nhỏ đung đưa qua lại hai lần trước mặt Mặc Tu Nhân, thậm chửi trong lòng, anh đợi đó cho em, đợi tới khi em giận anh rồi thì xem em chính anh như thể nào!
Cuối cùng trên mặt Mặc Tu Nhân cũng lộ vẻ khoan hồng, đi tới ăn cơm.
Sau khi hai người ngồi xuống, Bạch Cẩm Sương nói: “Mặc Tu Nhân, trong thời gian anh uống thuốc nhất định phải bỏ thuốc bỏ rượu, nếu anh không nghe lời thì sau này em sẽ không để ý đến anh nữa đâu đó!”
Mặc Tu Nhân à một tiếng: “Thế à?”
Bạch Cẩm Sương trợn trừng mắt, xem ra uy hiếp không có tác dụng gì. .
Truyện Đoản VănLời nói của cô đầy thành khẩn: “Ý của em không phải là muốn uy hiếp anh đâu, mà là em muốn anh biết rằng tầm quan trọng của thuốc này thôi. 6 năm trước anh không uống thuốc mà lại giữ lại. Thực ra lúc đó em rất tức giận, em không nói gì hết, nhưng sau này em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh. Thuốc này là em xin chú Đàm bào chế, còn làm trễ quá trình nghiên cứu thuốc cho Bông vải nữa. Nếu anh không ngoan ngoãn uống thuốc thì em sẽ đau lòng đấy!”
Bạch Cẩm Sương nói như vậy rất đáng thương, Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Em không cần nói nữa đâu, anh sẽ uống!” Bạch Cẩm Sương lập tức thấy vô cùng vui vẻ: “Thật không?”
Mặc Tu Nhân: “Thế bộ dạng đáng thương của em vừa nãy là giả à?”
Bạch Cẩm Sương lập tức nhận ra mình đã vui hơi quả rồi nên vội lắc đầu: “Không có, tại vì em vui quá thôi, chủ yếu là vì anh rất quan trọng đối với em, biết anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc nên suýt tí thì vui tới muốn khóc luôn
Mặc Tu Nhân thờ ơ liếc nhìn cô: "Vậy em khóc đi anh xem nào!”
Bạch Cẩm Sương nghiến răng: “
Thế mà anh lại dám bảo em khóc, Mặc Tu Nhân, hôm nay anh thật sự to gan quá rồi đó!
Mặc Tu Nhân bị Bạch Cẩm Sương nhìn chăm chăm nên mất tự nhiên, cúi đầu xuống ăn cơm, không nhận ánh mắt của cô.
Bạch Cẩm Sương kiên nhẫn kiềm chế, khẽ hừ một tiếng rồi cũng cúi đầu ăn cơm.
Hai người lặng lẽ ăn xong bữa cơm, sau khi ăn xong, Bạch Cẩm Sương hỏi Mặc Tu Nhân: “Thuốc đâu?” Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Anh không biết