**********

Chương 883: Kỹ năng được khơi sáng

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương phát sáng lên: "Vậy em cũng không thích Hứa Phồn Tinh dùng ánh mắt mê muội đó nhìn anh!”

Mặc Tu Nhân nghe thấy câu nói này liền lập tức nói: “Vậy thì anh đi móc mắt Hứa Phồn Tinh ra trước!” Bạch Cẩm Sương xấu hổ toát mồ hôi: “

Chúng ta có thể bình thường chút được không, đừng có bạo lực như vậy, nói móc mắt mà cứ giống như móc trân châu vậy!

Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương không nói gì thì lại nghĩ lại những lời cô nói lúc nãy, tâm trạng đột nhiên lại có chút vui vẻ: “Lúc trước em vẫn luôn nhìn lén anh, có phải không?”

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nhưng vẫn cứng miệng: “Anh nghĩ nhiều rồi!”

Giọng nói Mặc Tu Nhân mang theo ý cười trêu ghẹo: “Em không có lén nhìn anh thì sao em biết được có người nhìn anh?”

Bạch Cẩm Sương hừ nhẹ một tiếng: “Em đi tìm Thẩm Đinh Nhiên, Hứa Phồn Tinh lại đứng ở gần cô ấy nên em mới chú ý đến

Mặc Tu Nhân không tin, không kiềm được liền dùng ngón trỏ vuốt mũi cô cô cái: "Ăn nói linh tinh, đồ lừa gạt “Anh mới là đồ lừa gạt!” Bạch Cẩm Sương trề miệng nói: “Đúng rồi, Bông Vải đầu?”

Mặc Tu Nhân nói: “Đi theo ông nội nó rồi!"

Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Em biết rồi, anh mau đi làm việc đi, em biết là hôm nay anh bận, phải ứng phó với rất nhiều người."

Mặc Tu Nhân nói: "Nhưng mà anh không muốn đi, anh sợ anh đi rồi người đàn ông đó lại đến tìm em!”

Bạch Cẩm Sương bất lực: "Người ta không phải là người đàn ông đó, là Phó Cảnh Xuyên, bạn học cấp ba của em, còn nữa, bọn em chỉ là bạn học nhiều năm không gặp mặt mà thôi, anh đừng có suy nghĩ lung tung đó, biết chưa?"

Mặc Tu Nhân nghe thấy lời nói của Bạch Cẩm Sương thì ánh mắt sáng rực của anh liền nhìn chằm cô: “Em hôn anh một cái thì anh liền biết ngay!

Bạch Cẩm Sương cũng hết nói nổi: “Chỉ cần em hôn anh một cái thì còn có thể giúp anh khơi sáng kỹ năng à!” Mặc Tu Nhân nhíu mày, không hề có ý định muốn phủ nhận lại.

Lúc này sân phơi cũng không có người, người bên bãi cỏ bên kia cách đó rất xa, cũng không ai để ý đến hoạt động ở bên này, đôi mắt Bạch Cẩm Sương liếc nhanh một vòng, bỗng nhiên nhón chân lên, nhanh chóng hôn lên mặt Mặc Tu Nhân một cái, giọng tuỳ ý qua loa nói: “Được rồi, anh có thể đi rồi!”

Mặc Tu Nhiên: "... Sao anh lại cảm thấy, em giống như mấy tên cặn bã lợi dụng người ta xong rồi đá người ta đi vậy?”

Suýt chút nữa thì Bạch Cẩm Sương bật cười thành tiếng: "Em là phụ nữ mà!”

Mặc Tu Nhân “ồ” lên một tiếng: "Vậy là một cô gái xấu xa rồi!”

Bạch Cẩm Sương lắc đầu không có ý gì tốt, đẩy anh đi đến sảnh tiệc tối: “Anh mau ra ngoài đi, lát nữa chắc sẽ có người tìm anh đấy, còn nữa, đừng có làm khó Phó Cảnh Xuyên người ta đó!”

Ấn tượng của Bạch Cẩm Sương đối với Phó Cảnh Xuyên khá tốt, mặt dù nhiều năm rồi không gặp nhưng chỉ cần nói với nhau vài câu thì có thể nhìn ra ngay, anh ta là người có lòng tự tôn khả cao và là người rất có nguyên tắc.

Mặc Tu Nhân nghe thấy câu nói này thì có chút tức giận: "Sao em lại quan tâm đến anh ta như vậy, anh có lý do để hoài nghi đấy, em...

Bạch Cẩm Sương cũng không đẩy anh nữa, cau mày: “Em làm sao?”

Ánh mắt Mặc Tu Nhân liền sáng lên, khao khát sống sót mãnh liệt khiến anh bình tĩnh lại trong chớp mắt: “Quan hệ bạn bè lúc trước của em với anh ta cũng khá tốt đó!”

Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu trả lời gượng gạo của Mặc Tu Nhiên, cười nói: “Vậy thì anh thật sự là nghĩ nhiều rồi, em thì lại cảm thấy anh ta đến đây là để tìm cơ hội hợp tác với anh, nhưng mà, biết được em là bạn gái của anh, tìm em giúp đỡ thì có đến tám mươi phần trăm là sẽ thành công, nhưng anh ta lại không hề tìm em để nhờ vả, có thể nhìn ra anh ta cũng khá có nguyên tắc, bởi vì chuyện này nên ngược lại em mới nhìn anh ta bằng cặp mắt khác! Biết không hả?”

Mặc Tu Nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Bởi vì anh ta thích em nên ở trước mặt em anh ta mới cố ý giả vờ vậy đó, giả vờ là bản thân mình rất có nguyên tắc và giới hạn, anh ta có thể vào được bữa tiệc tối nay thì cũng chứng mình được anh ta không phải là một nhân vật nhỏ gì, sự nghi kỵ lẫn nhau trên thương trường, anh ta còn hiểu rõ hơn anh, nói không chừng là anh ta lấy lùi làm tiến, muốn em chủ động đi giúp đỡ anh ta đó!”

Mặc Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân: “Em nhắc đến rồi, nhưng anh ta từ chối đấy!” Mặc Tu Nhiên: “

Một người đàn ông rất có tính toán

Bạch Cẩm Sương đang muốn nói tiếp thì nghe thấy tiếng Tần Minh Xuân hỏi Tần Manh Manh ở bên ngoài: “Manh Manh, gặp được Mặc Tu Nhân chưa?”

Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn Mặc Tu Nhân: “Nghe thấy chưa? Đến tìm anh đó, nhanh đi ra đó đi!”

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, đi được hai bước thì quay lại nhìn một cái nữa, lúc này mới ủ rủ mặt mày đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương không nhịn được nên lắc đầu bật cười, bây giờ Mặc Tu Nhân ở trước mặt cô thật sự là ấu trĩ, giống hệt như một đứa trẻ vậy!

Bạch Cẩm Sương ở khu sau của bữa tiệc, cơ bản đều là ngồi trong một góc nghỉ ngơi.

Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người tiến khách ra về.

Bạch Cẩm Sương chủ động tiến Vân Yến ra ngoài, nhưng lại không ngờ là lốp xe của Vân Yến lại bị người ta đâm thủng.

Vẫn Yến liền vô thức nhìn sang Bạch Cẩm Sương: “Lốp xe tớ bị người ta đâm thủng rồi!”

Bạch Cẩm Sương ngày ngốc người: “Không phải chứ, ở nhà họ Tân mà ai lại nhàm chán đến nỗi đi chọc thủng lốp xe của cậu chứ!” “Nhưng sự thật là nó bị người ta đâm thủng rồi!” Vân Yến có hơi buồn bã nói.

Bạch Cẩm Sương mím môi: "Nhưng mà nơi này cũng không có camera giám sát, hay là thế này đi, tớ đi hỏi chủ của những chiếc xe một vòng xung quanh đây thử xem, trên xe của người nào có camera không, xem xem có thể tìm ra người đâm thủng lốp xe cậu không!”

Vân Yến buồn bã lắc đầu: "Hay là thôi đi, vốn dĩ thì tớ cũng không để ý gì một cái lốp xe, chỉ là... bây giờ làm sao tớ về nhà được đây!”

Cô ấy vừa nói dứt câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Sở Tuấn Thịnh: “Tôi đưa em về!”

Bạch Cẩm Sương và Vân Yến cùng lúc nhìn qua, Bạch Cẩm Sương đang định hỏi xem ý kiến của Vân Yến thế nào.

Kết quả, Vân Yến lại trực tiếp hỏi ngược lại một câu: “Là anh đâm thủng lốp xe tôi có đúng không?”

Bạch Cẩm Sương thật sự chưa kịp phản ứng lại, biểu cảm có hơi ngu ngơ.

Sở Tuấn Thịnh mang theo vẻ mặt vô tội: “Sao là tôi được, chỉ là tôi đúng lúc nhìn thấy xe của em có vấn đề không trở về được thôi!”

Vân Yến lạnh lùng gượng cười: “Vậy thì anh đến cũng đúng lúc thật đó!”

Sở Tuấn Thịnh cau mày: “Là tôi thật sự muốn đưa em về, nếu em không muốn tôi đưa về thì thôi vậy!”

Vẻ mặt Vân Yến lạnh lùng: “Thời điểm anh xuất hiện thật sự quá đúng lúc rồi, tôi có lý do hợp lý để hoài nghi là anh tìm người đâm thủng lốp xe của tôi, sau đó thì cứ muốn đưa tôi về cho được! Cả bữa tiệc tối nay, tôi không tìm được người nào khác có động cơ làm chuyện này hơn anh cả!"

Sở Tuấn Thịnh: "..

Sao em không đi làm trinh thám luôn cho rồi đi

Mắt anh ta phát sáng lên, hỏi lại một câu: "Tại sao tôi lại càng có động cơ hơn người khác?”

Vẫn Yến còn không thèm suy nghĩ, trực tiếp buộc miệng nói ra: "Bởi vì anh không phải người tốt đẹp gì đó!” Sở Tuấn Thịnh cười ha ha vài tiếng: "Vậy hả, lúc trước tôi lừa em một lần thì không phải là người tốt rồi à?”

Vân Yến phản bác lại: “Không phải chỉ một lần, đó là mấy lần liên tiếp, tự anh tính lại đi, ở trên mạng anh đã ăn nói linh tinh với tôi bao nhiêu lần!”

Sở Tuấn Thịnh không còn gì để cãi lại nữa, không lên tiếng phản kháng nữa.

Bạch Cẩm Sương nhìn hai người họ, thật sự mệt mỏi: “Vân Yến, nếu như cậu thật sự không muốn để anh ta đưa cậu về, vậy để tớ đưa cậu về!”

Vân Yến biết lát nữa Bạch Cẩm Vân còn phải trở về nữa, cô đã để cho Tần Minh Huyền nhận lại người nhà họ Tần, dù là vẫn chưa tái kết hôn lại với Mặc Tu Nhân, nhưng với vai trò là mẹ của Tần Minh Huyền thì cũng coi như một nửa là người nhà họ Tần rồi!

Cô ấy vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tớ đi về phía trước một đoạn, tiệc tối nay nhiều người như vậy, tớ tuỳ ý quá giang xe đại một người nào đó là được rồi, cậu mau trở về đi!”

Cô ấy không phải kiểu không hiểu chuyện như vậy đầu! Bắt Bạch Cẩm Sương đưa cô ấy về một đoạn đường xa như vậy. Sở Tuấn Thịnh nghe thấy câu nói này thì có thể nhìn ra là anh ta có chút tức giận: "Em cũng không sợ bị người ta lừa đi mất à!”.

Vân Yến lập tức trả lời lại một câu: "Người mà tôi nên đề phòng nhất nên là anh đó được chưa!

Sở Tuấn Thịnh tức giận đến dựng cả da đầu lên, mấy ngày này chỉ làm một kẻ nhỏ nhoi đi theo Vân Yến, cần thận từng li từng tỉ không dám tức giận, tính khí của người phụ nữ này thật sự là càng ngày càng dữ mà

Anh ta nhìn Vân Yến một cái, lần đầu tiên thật sự nổi giận: "Tuỳ em!” Anh ta nói xong thì lập tức lên xe, nổ máy xe rồi đi mất.

Bạch Cẩm Sương nhìn sang Vân Yến đang run run môi, ánh mắt rời khỏi chiếc xe của Sở Tuấn Thịnh, hình như có chút không vui. Cô cũng không biết nên nói thế nào: “Sao cậu phải làm thế này làm gì chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play