*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lanh lợi Sau khi thanh toán xong, Mặc Tu Nhân xoay người lại, sau đó lạnh lùng đáp trả Sở Tuấn Thịnh: “Anh nên tự nói lời này với chính mình thì hơn!”
Mặc Tu Nhân nói xong, anh lập tức cùng Cảnh Hạo Đông rời đi.
Ngay sau đó, sắc mặt của Sở Tuấn Thịnh trở nên thâm trâm: “Mặc Tu Nhân, cả hai chúng ta đều là đàn ông, đừng nên làm điều gì liên lụy đến Bạch Cẩm Sương, cô ấy không khéo léo như Tống Chí Nam! Cô ấy sẽ tổn thương!”
Khi nghe được những lời này, Mặc Tu Nhân bất chợt dừng lại.
Sau đó, anh xoay người nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Người mà sẽ khiến người khác tổn thương chính là anh, Sở Tuấn Thịnh, quản giáo em họ anh cho tốt, đừng để cô ta như con chó điên mà đi cắn người lùng tung!”
Sở Tĩnh Dao trừng lớn đôi mắt, như không thể tin được mà nhìn Mặc Tu Nhân.
Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh trâm xuống: “Mặc Tu Nhân, không cân anh phải nói những điều này, tôi cũng biết tự quản giáo nó, nhưng thật lòng thì anh cũng nên chú ý đến hành vi của mình một chút, tôi cảnh cáo anh đừng đi quá giới hạn, Bạch Cẩm Sương và Tông Chí Nam không giống nhau, sẽ chẳng bao giờ trở thành bạn gái anh!”
Nghe được những lời này, Cảnh Hạo Đông không khỏi nhếch môi chế giễu, đúng thật không phải bạn gái nữa, mà trở thành vợ người ta luôn rồi.
Sở Tuấn Thịnh lạnh lẽo liếc mắt nhìn Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông cũng không nể nang gì mà nhìn lại.
Mặc Tu Nhân thấy Sở Tuấn Thịnh đem Bạch Cẩm Sương ra mà so sánh với Tống Chí Nam, theo bản năng anh khẽ nhíu mày: “Sở Tuấn Thịnh, anh không có tư cách để dạy bảo tôi!”
Mặc Tu Nhân nói xong, lập tức một mạch rời đi.
Lửa giận trong lòng nổi lên, anh ta tức mình hô lớn: “Mặc Tu Nhân, lần này tôi sẽ không để anh đắc thắng như sáu năm trước nữa đâu!”
Bước chân Mặc Tu Nhân vẫn tiến về phía trước không ngừng, nhưng Cảnh Hạo Đông thì ngược lại, anh ta quay người ra sau nói: “Rác rưởi, anh đừng có mà suốt ngày một tiếng Mặc Tu Nhân, hai tiếng Mặc Tu Nhân như thế, trong nhà Tu Nhân của chúng tôi là nhất đấy, nhưng có thể so sánh được với người ngu ngốc như anh thì thế mạnh còn hơn nhiều lắm!”
Sở Tuấn Thịnh tức đến xanh xẩm mặt mày, Cảnh Hạo Đông đã cùng Mặc Tu Nhân tiến ra tới cửa, nhưng anh ta vốn không có ý muốn đánh nhau với Cảnh Hạo Đông chỉ vì vài lời châm chọc trẻ con này.
Sau đó, anh ta xoay người nhìn thoáng qua Sở Tĩnh Dao, trực tiếp bỏ lại một câu: “Ngu ngốc!”
rồi nghênh ngang sải bước rời đi.
Bạch Cẩm Sương rất thông minh, cô có thể nhìn ra được rằng, Mặc Tu Nhân muốn giữ khoảng cách với cô trong chuyến công tác lần này.
Khi trở lại khách sạn Bắc Uyên, cô trực tiếp đi vê phòng ngủ, sau cố gắng tránh gặp mặt Mặc Tu Nhân hết mức có thể.
Kết quả, trở lại phòng không được bao lâu thì
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT